41 Về tới nhà trọ của mình, Giản Tiểu Bạch khóc suốt một đêm, đôi mắt cũng vì thế mà sưng lên. Sáng sớm hôm sau, Giản Tiểu Bạch phải đeo lại cái kính gọng đen, đôi mắt sưng như hai trái đào.
42 “Ông làm gì vậy? Giản Tiểu Bạch ngăn bàn tay thối tha của hắn lại. Ánh mắt Ôn Hướng Đình hiện lên một tia nham hiểm, độc ác, cầm lấy tay Giản Tiểu Bạch, kéo cô ra khỏi thang máy.
43 “Ôn Hướng Đình, ông là đồ con vịt không biết xấu hổ!” Giản Tiểu Bạch giận đến nỗi hoàn toàn không thể làm chủ lời nói, bây giờ cô mặc kệ hắn là loại tổng giám đốc chó má gì.
44 Cả người Giản Tiểu Bạch bởi vì sợ hãi mà run rẩy không ngừng, Mạc Tử Bắc đứng dậy, lạnh lẽo quét mắt về phía Ôn Hướng Đình, hắn ở xa hơn năm thước cũng cảm nhận được luồng sát khí đó.
45 Mạc Tử Bắc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn kỹ thấy cả hai má đều sưng lên. Trong lòng cũng tự nhiên đau đớn một hồi. Hận đã không đánh gãy chân của Ôn Hướng Đình.
46 Giản Tiểu Bạch đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy nhồn nhột liền xoay người lại không cẩn thận đụng phải nơi đó của Mạc Tử Bắc. Bao nhiêu tích lũy dồn nén bị chạm phải khiến Mạc Tử Bắc hít vào một hơi, tiểu yêu tinh hại người này, anh đột nhiên dùng đầu lưỡi mở môi cô ra rồi luồn vào trong, cùng quấn lấy môi lưỡi cô.
47 Cảm thấy thân thể như là bị vô số bánh xe lăn qua, toàn thân đau đớn mệt mỏi như bị chặt từng khúc xương, các bắp thịt thì đau nhức không thôi. Xuyên qua ánh đèn bàn mờ nhạt lay lắc, cô nhìn ngắm Mạc Tử Bắc đang yên giấc ngủ say, dáng vẻ tuấn tú như một pho tượng, hàng mi thật dài đang khép chặt, còn có thể nhìn thấy rõ cả hai đường mí mắt.
48 Rốt cuộc Mạc thiếu gia cũng ăn no, Giản Tiểu Bạch thừa dịp anh ngủ say xuống giường nhặt bộ váy ngủ vừa vứt xuống lên, giữa hai chân đâu nhức khó chịu làm cô vừa chạm đất là thiếu chút nữa đứng không vững.
49 “Anh?” Giản Tiểu Bạch không ngờ anh lại nói móc cô như vậy, nhất thời tức không biết xả vào đâu: “Anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?”“Sao? Tôi nói cô như vậy là sai sao?” Mạc Tử Bắc đi tới trợn mắt tức giận cười lạnh nói: “Hừ! Cô dám nói cô không ham kẻ có tiền không? Tại sao bị tôi ăn sạch lại hối hận? Tôi nói cho cô biết, tôi cũng rất hối hận”.
50 Đứng lên, phải tiếp tục đi!Cô phải quay về, tuyệt đối không cho phép bản thân gục ngã, cô phải tiếp tục sống tốt hơn nữa. Nhớ lại quãng thời gian là cô nhi, cô vẫn còn có thể sống sót, huống gì lúc này cô không thể nào gục ngã được.
51 Hai ngày này cùng Hùng Lập Tân du lịch nước ngoài, chẳng nghe thấy nói Giản Tiểu Bạch vì yêu mà khóc thành thế này, thật khiến người ta không thể nào mà tưởng tượng được.
52 “Em đi cùng Hiểu Tình”. Giản Tiểu Bạch cũng không nói thêm gì nữa. “Ừ!” Ánh mắt thâm thúy của Mai Thiếu Khanh nhìn vào Lâm Hiểu Tình, anh khẽ gật đầu sau đó xoay người bước lên lầu.
53 Năm năm sau. Trước cửa nhà trẻ. “Mẹ, con không muốn chơi cùng bọn con gái đâu!”– Nhóc con bốn tuổi Giản Hạo Thiên nắm lấy cánh tay Giản Tiểu Bạch lắc lắc, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên khẽ nói: “ Bọn con gái đều đáng ghét như nhau, bôi đầy nước miếng lên mặt con.
54 Mai Thiếu Khanh nghe thấy Hạo Thiên nhắc đến dì xinh đẹp, trong đôi mắt thâm thúy của anh bỗng hiện lên một tia sáng khác thường. Chưa nói câu gì nhưng khoé miệng luôn luôn hờ hững của anh bất giác nhếch lên một chút.
55 “Em là người đầu tiên nói với anh như vậy. Nhưng anh thấy ánh mắt em với những người khác cũng không khác nhau là mấy. ”“Rốt cục cũng nói được một câu dài.
56 “Được rồi! Người ta đã đến với cậu rồi không phải sao. ” Doãn Đằng Nhân làm bộ nhõng nhẽo. Mạc Tử Bắc cười một cách bất đắc dĩ, anh thật không quen nhìn cậu ta bắt chước cái dáng vẻ không khác gì phụ nữ đó.
57 “Được rồi! Người ta đã đến với cậu rồi không phải sao. ” Doãn Đằng Nhân làm bộ nhõng nhẽo. Mạc Tử Bắc cười một cách bất đắc dĩ, anh thật không quen nhìn cậu ta bắt chước cái dáng vẻ không khác gì phụ nữ đó.
58 Mạc thị. Đêm khuya. Cao ốc Mạc thị 45 tầng vừa mới xây xong. Trong phòng nghỉ tổng tài ở tầng 42, Mạc Tử Bắc yên lặng ngồi thẳng trên ghế cao ở gần cửa sổ sát đất, một tay để lên trên tay vịn, một tay bưng cao chân ly rượu, hai tròng mắt tối đen không thấy đáy nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, vẻ mặt bí hiểm, không nói không rằng cũng không nhúc nhích.
59 “Chỉ mong ngày tự do của cậu có thể nhiều hơn cả đời!” Mạc Tử Bắc ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy. Anh cũng từng không cho rằng mình sẽ yêu ai nhưng hiện tại anh lại gặp báo ứng.
60 Giản Tiểu Bạch mặc một bộ quần áo đen cũ, gõ cửa vào, trên tay cô còn cầm một phần văn kiện. Trong văn phòng, sau lớp màn hiện lên một bóng dáng một người đàn ông toàn thân tây trang màu đen đứng trước bức rèm cửa sổ.