101 Mạc Tử Bắc xuống xe, đứng ở bên cạnh xe mình, nhìn không ra biểu cảm trong mắt anh. Giản Tiểu Bạch cứng đờ cả người. “Sao vậy?” Hùng Lập Tân hỏi. Giản Tiểu Bạch hướng về phía Mạc Tử Bắc trề môi, Hùng Lập Tân vô cùng kinh ngạc đưa mắt nhìn rồi lập tức cười đi ngay ra ngoài.
102 “Đừng, đừng. ”Giản Tiểu Bạch giãy dụa trong vòng vây những nụ hôn điên cuồng của Mạc Tử Bắc. Bàn tay nhỏ bé của cô tránh không khỏi để ở trong ngực, ngăn không cho anh tiến sát lại.
103 Mạc Tử Bắc trở lại ghế trước, lái xe. Anh không để ý đến Giản Tiểu Bạch, anh cũng định lời đi nước mắt của cô. Ngay cả trong lòng rất khó chịu, có phần đau đớn nhưng vẫn không muốn cúi đầu.
104 Giản Tiểu Bạch sợ tới mức lập tức đi xới cơm cho anh. Anh đùa mà lại thành ra dọa cô, Mạc Tử Bắc buồn bã, khuôn mặt tuấn tú xụ xuống, không thèm nói nữa.
105 Giản Tiểu Bạch tức giận, vội vàng đi đánh răng rửa mặt sau đó mặc váy vào xách túi đi xuống lầu, gọi xe đi. Đến công ty thì Hùng Lập Tân đang cùng họp với mọi người.
106 Người đàn ông đứng ở đầu cầu thang có cái cằm nhẵn thín không có một cọng râu, trong mắt hắn hiện lên một tia độc ác. Nhìn chiếc xe thể thao tuyệt trần rời đi hắn ta nhổ một bãi nước bọt.
107 “A!” Giản Tiểu Bạch hoảng sợ hét chói tai. “Con thối tha này năm năm rồi mà mày còn giả vờ!” Ôn Hướng Đình cũng không vội vã tiến sát đến cô. “Nói ày biết, ông đây tuy rằng không thể chơi kiểu kia được nữa nhưng mà tao vẫn còn có tay cho nên yên tâm đi! Tao sẽ ày trước khi chết được hưởng thụ một chút, sau đó vào lúc mày mơ mơ màng màng thì tao mới giết.
108 Lúc này vài chiếc xe cảnh sát cùng một chiếc xe thể thao két một tiếng dừng ở trước cửa. Nhìn thấy người từ trên chiếc xe thể thao bước xuống, đôi mắt Giản Tiểu Bạch nhịn không được mà ươn ướt.
109 Căn phòng vào đêm tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp. Giản Tiểu Bạch vẫn còn sợ hãi đã tắm nước ấm xong, thay áo ngủ yên ổn nằm ở trên giường lớn, ngẫm lại tình cảnh suýt nữa bị làm nhục kia thì vẫn nhịn không được mà giật mình.
110 Sáng sớm tỉnh lại Giản Tiểu Bạch lại tốn hơi thừa lời, cô cần điện thoại gọi cho Lâm Hiểu Tình. Cô đã ở đây gần mười ngày vậy là cũng đã xa Thiên Thiên gần mười ngày.
111 Cửa ầm một tiếng rồi đóng lại khiến Mạc Tử Bắc ngây người. Giản Tiểu Bạch lao ra ngoài cũng đã vào trong thang máy. Mạc Tử Bắc thấy cửa thang máy sắp khép lại thì la to: “Tiểu Bạch, từ từ, từ từ đã!”Giản Tiểu Bạch ở trong thang máy đã sắp tức muốn chết rồi, cái tên đại sa trư tự ình là đúng quá rồi.
112 Giản Tiểu Bạch tức giận, vội vàng chạy đến nhà Lâm Hiểu Tình và Hùng Lập Tân, nhìn thấy cô Lâm Hiểu Tình hô to: “Cuối cùng cậu cũng chịu ló mặt ra hả, con trai cậu nhớ cậu, nhớ đến sắp điên rồi kìa.
113 Giản Tiểu Bạch theo con đường núi ngoằn ngoèo đi xuống dưới, hoàn toàn không để ý tới Mạc Tử Bắc. “Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc một phen giữ chặt cánh tay cô: “Nghe anh nói đi!”“Không nghe, không nghe, ai nghe anh nói cái quỷ gì chứ!” Giản Tiểu Bạch tránh khỏi anh, lấy tay bịt tai lại.
114 Giản Tiểu Bạch từ nhà Lâm Hiểu Tình chạy ra vừa lúc một chiếc taxi lướt qua cổng, Giản Tiểu Bạch ngoắc xe lại: “Anh lái xe chạy mau đi!”Cô chỉ lo chạy au đến gặp con nên không ngờ lại lên phải thuyền cướp.
115 Tiếng súng vang lên từ trong chiếc taxi không chỉ làm Mạc Tử Bắc sợ ngây người mà ngay cả những chiếc xe phía sau cũng sợ hãi. Ôn Hướng Đình quay lại nhìn Giản Tiểu Bạch, phát hiện cô nằm ở ghế sau không nhúc nhích thì nhịn không được mắng: “Con thối tha, ai bảo mày không nghe lời.
116 “Bác sĩ, có sao không ạ?” Lâm Hiểu Tình nắm tay chồng mình, trong lòng bàn tay cũng nhịn không được mà ướt đẫm mồ hôi. Mạc Tử Bắc lại lo lắng, trái tim cũng vọt tới cổ họng.
117 Trong phòng bệnh chỉ còn lại Mạc Tử Bắc cùng giản Tiểu Bạch. Vẻ mặt anh dịu dàng ngồi ở bên giường nhìn cô nàng bé nhỏ trước mắt đang trề môi tức giận, lòng anh lại thấy cảm động.
118 Vũ: Các cô thỏa mong ước nhéVào lúc này điện thoại Mạc Tử Bắc lại vang lên. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói sốt ruột của Lâm Hiểu Tình: “Mạc Tử Bắc, đưa điện thoại cho Tiểu Bạch đi, tôi có chút việc!”“Tìm em này!” Mạc Tử Bắc chỉ chỉ điện thoại.
119 Mạc Tử Bắc trong lòng đủ mọi cảm xúc phức tạp đối mặt với cậu trai ngoan ở trước mắt. Lòng anh đầy hổ thẹn, cắn rứt, đau xót, chua chát. Lúc nhìn thấy con trai trong lòng anh kinh hoàng gần như khó có thể ức chế.
120 Doãn Đằng Nhân rốt cuộc ai oán rời đi phòng bệnh, trong phòng nhất thời có chút im lặng. Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn mẹ rồi lại nhìn chú tự xưng là ba mình vẻ mặt khó hiểu.