21 Cuối cùng Thiển Y đặt anh xuống giường, nặng thật, cô thở dài.
“Anh có tắm không?” Thiển Y vỗ vỗ mặt anh, hơi buồn cười vì lúc này bản thân mình còn hỏi một người say rượu vấn đề đó.
22 Hơn một tháng tiếp theo, Lạc Tử Thịnh lại bắt đầu bận bịu, bây giờ động tí là anh đi công tác.
Lúc này anh đang thu dọn hành lý, trong vẻ mặt lộ ra vẻ gấp gáp.
23 Lạc Tử Thịnh lật tài liệu, biểu cảm trên mặt càng nặng nề hơn, anh lập tức gọi Vương Thần vào.
“Lạc tổng. ” Vương Thần đánh giá vẻ mặt anh, cũng biết trong phòng làm việc của anh, không thể tùy ý gọi “anh Tử Thịnh” như bình thường.
24 “Có phải cậu thật sự mang thai không?” Trần Nhất Tâm cẩn thận nhìn cô.
Thiển Y lờ đi.
“Vì sao phải cậy mạnh nói mấy lời đó?”
Vẫn không đáp lại.
25 Mấy ngày liên tiếp Lạc Tử Thịnh đều không về công ty, Lạc Tử Thiên rốt cuộc không kiềm chế được tự mình đi tìm anh.
Thiển Y cũng vẫn chưa quay về Tử Nhân, đương nhiên cũng không quay về nhà họ Thẩm.
26 Có lẽ biết đây là đêm cuối cùng ở đây, tâm tình của Thiển Y rõ ràng có chút khác biệt, cô và Trần Nhất Tâm nằm trên giường, bóng của chiếc đèn nhỏ nhoi hắt lên tường.
27 Thiển Y không ngừng nhìn đồng hồ, tuy anh không có thời gian tan làm cụ thể, nhưng cô nghĩ, hôm nay sau khi anh đón mình về thì sẽ về sớm một chút.
Sau khi anh vừa đến công ti, bác sĩ Lý liền gọi điện tới, nói với cô có người đến hỏi thăm xem hôm đó cô đến bệnh viện làm gì.
28 Lúc Thẩm Thiển Y trở lại Tử Nhân thì đã sắp trưa, cho nên khi cô nhìn thấy Lạc Tử Thịnh vẻ mặt vô sự đang nằm trên sofa chơi game trên di động thì quả thực kinh hãi không ít.
29 Lạc Tử Thịnh vội vàng chạy về, vừa vào đến phòng khách thì đã thấy Lạc Tử Thiên ngồi ở giữa, dường như đã đợi rất lâu rồi. Có lẽ đã sớm đoán được cục diện như vậy, Lạc Tử Thịnh tỏ ra ung dung tự đắc, anh đi qua ngồi ở phía đối diện Lạc Tử Thiên, hỏi ngang ngược, “Vội vàng gọi tôi về làm gì?”
“Anh không biết tôi gọi anh về làm gì?” Lạc Tử Thiên thật sự bị chọc tức, cây gậy trong tay bị ném ra rất xa.
30 Thiển Y bước một mình trên đường, mưa thấm vào làm ướt quần áo cô, dường như cô cũng không để ý chút nào. Mưa vỗ mặt cô, dường như cô cũng không hề phát hiện.
31 Ngày tôi kết hôn, nhìn thấy mình mặc váy cưới trong gương, tôi cười cười không nói, khóe miệng lộ ra độ cong của nụ cười. Váy cưới trắng tinh, tượng trưng cho tình yêu thuần khiết và tốt đẹp, tôi sờ sờ mặt mình, gương mặt vốn nên quen thuộc này, dưới bàn tay của chuyên gia trang điểm đã hoàn toàn thay đổi, không phải không đẹp, chỉ là thêm một lớp phấn ngụy trang.