Tình Cảm Độc Nhất Chương 37: Chương 37
Chương trước: Chương 36: Chương 36
(Sau khi gặp được em, anh vẫn đang làm một chuyện, đó chính là cố gắng biến người anh yêu, trở thành người yêu anh.)
Lần đầu tiên Lệ Tử Xuyến ý thức được trong nhà có một người đàn ông thì tốt đến mức nào, anh có thể thông bồn cầu, có thể đổi bóng đèn, mất điện anh cũng có thể sửa...
Khi cô không vui, lúc mất mát, cũng có anh ở bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô.
“Ngoan Ngoãn, đưa bóng đèn cho anh.” Cố Khinh Châu đứng trên cái thang lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của cô.
“A.”
Cô vô thức đưa tay ra, cầm lấy bóng đèn vừa mới mua, nhưng trước lúc giao cho anh, bỗng nhiên ý thức được anh vừa gọi cô là gì.
Cố Khinh Châu thấy cô chậm chạp bất động, cúi đầu xuống hỏi: “Sao thế?”
Hiển nhiên, anh vẫn chưa ý thức được nhất thời chính anh đã thốt ra câu đó, hơn nữa còn khiến tâm trạng cô chập chờn.
Lệ Tử Xuyến vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì.”
Chỉ là lúc đưa bóng đèn cho anh, khóe miệng cắt giấu chút cười nhàn nhạt.
Biệt danh bị người khác gọi không biết bao nhiêu lần, nhưng khi được Cố Khinh Châu gọi, cảm giác hoàn toàn khác biệt, thêm nhiều phần mập mờ và thân mật.
Rất nhanh, Cố Khinh Châu liền giải quyết hết toàn bộ vấn đề trong khoảng thời gian anh không có ở đây.
Rửa tay xong, anh trở lại phòng khách, Lệ Tử Xuyến đã pha xong trà đỏ.
Sau khi Cố Khinh Châu ngồi xuống, tư thế ngồi của Lệ Tử Xuyến đổi thành quỳ gối sau lưng anh: “Bạn học Cố, em giúp anh xoa bóp!”
Cố Khinh Châu nhẹ nhàng nhướn mày, luôn cảm thấy hôm nay cô có điểm gì đó là lạ, dường như là hỏi theo bản năng: “Em lại gặp rắc rối hả?”
Lệ Tử Xuyến nghe xong liền không vui, miệng cố ý vểnh lên bày tỏ sự bất mãn: “Chỉ là em thấy mấy ngày nay anh quá cực khổ, cho nên muốn làm chút gì đó vì anh. Sao anh có thể nghĩ như vậy, làm cho người khác quá thương tâm mà!”
Nhìn cô giả khóc ở trước mặt, Cố Khinh Châu dở khóc dở cười, thực ra cái này không thể trách anh, mỗi lần cô cố ý lấy lòng đều là có nguyên nhân, anh cũng chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi.
“Cảm ơn em, anh không mệt.” Anh dỗ dành cô, sau đó đối mặt với cô nói: “Chẳng qua anh có chuyện muốn thương lượng với em.”
Giọng điệu của anh khiến Lệ Tử Xuyến cũng nghiêm túc theo: “Chuyện gì?”
“Mấy ngày nay anh suy nghĩ một chút, cứ ở ký túc xá mà trường học sắp xếp cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Cho nên, anh muốn mua một căn nhà nhỏ, muốn nghe ý kiến của em.”
“Nhưng nơi này không phải rất tốt sao? Tại sao phải mua nhà?”
“Thực ra, ý nghĩa của một căn nhà không phải chỉ là chỗ ở, mà trong căn nhà đó nhất định phải có người anh yêu, thì mới gọi là nhà. Trước kia không nghĩ sẽ sống mãi tại một nơi nào đó, chỉ cần có thể ở là được. Nhưng...” Anh dừng một chút, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô: “Bây giờ không giống vậy nữa.”
Về phần điểm nào không giống nhau, anh không nói, Lệ Tử Xuyến cũng hiểu.
Nhớ Abby từng nói, Cố Khinh Châu là một người cứng đầu, quyết định ở cùng với cô cũng là quyết định cả đời này chỉ yêu một người là cô.
Trước đó cô luôn qua loa cho xong chuyện, cũng chưa từng cân nhắc đến chuyện xa xôi như vậy, nhưng chắc chắn trong lòng Cố Khinh Châu đã có kế hoạch.
Cô thừa nhận, định nghĩa người đồng hành của anh quá lãng mạn, cũng quá hà khắc.
Chẳng qua may là, cô tới kịp lúc, liền trở thành vị trí dự định cho nữ chủ nhân.
“Em biết mấy nhà đầu tư không tệ, hơn nữa mua nhà nhất định phải ở gần trường học, về sau thuận tiện cho anh đi làm nghiên cứu khoa học.”
Nghe cô phát biểu cái nhìn của cô, mặt mày Cố Khinh Châu giãn ra, khuôn mặt dịu dàng.
Em biết không Ngoan Ngoãn, sau khi gặp được em, anh vẫn đang làm một chuyện, đó chính là cố gắng biến người anh yêu, trở thành người yêu anh.
Hiện tại, anh đã làm được.
Hai người bọn họ đặt mua nhà vào kế hoạch sắp tới, Cố Khinh Châu vội vàng lên lớp nên không trốn được, Lệ Tử Xuyến rảnh rỗi thì đi xem nhà, sau đó về nói cho anh biết cảm tưởng của cô.
Cố Khinh Châu từ không phát biểu ý kiến, hoặc là anh có nói lên ý kiến thì từ đầu đến cuối cũng chỉ có một: Cô thích là tốt rồi.
Buổi chiều, vừa đi ra từ một tòa nhà, nhân viên bất động sản nhiệt tình đưa Lệ Tử Xuyến đến bên cạnh xe rồi mới rời đi, Lệ Tử Xuyến móc chìa khóa xe ra, đột nhiên sau lưng vang lên một loạt tiếng bước chân.
Cô hiếu kỳ quay đầu lại, nhìn thấy mấy người đàn ông cường tráng mặc quần đen áo đen đứng sau lưng cô.
Chẳng lẽ, gặp được bắt cóc tống tiền rồi?
Nhưng giữa ban ngày ban mặt...
Mắt thấy mấy người đàn ông như núi ở trước mặt dần dần lui sang hai bên, chừa lại một đường ở phía trước, một người đàn ông trung niên thấp bé đi đến, nâng cao bụng xuất hiện đối diện Lệ Tử Xuyến.
Cô lập tức ôm túi trước người, làm ra bộ dáng phòng hộ: “Tôi nói cho các người biết, cho dù các người có ân oán gì với anh cả anh hai anh ba của tôi, tôi cũng không quen bọn họ, các người có trói tôi lại thì bọn họ cũng sẽ không đến chuộc tôi, lại còn cảm kích các người vì đã giải quyết một phiền toái lớn giúp bọn họ nữa đó.”
Tóm lại cô là củ khoai lang nóng bỏng tay, người nào đụng phải là người không may.
Lão mập nhíu mày, hiển nhiên nghe xong liền mơ hồ: “Anh cả anh hai gì, tôi hoàn toàn không biết bọn họ.”
Lệ Tử Xuyến kinh ngạc thả túi trong tay xuống, đứng thẳng dậy, “Vậy có phải bác cũng không biết cháu hay không?”
Ông trời phù hộ, chỉ mong là đối phương nhận nhầm người. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn chỉ cần cô gặp rắc rối, là đều liên quan đến mấy người đàn ông trong nhà mà thôi.
“Đương nhiên tôi biết cháu.” Lão mập nói một câu đánh vỡ hi vọng của Lệ Tử Xuyến, ông ta lấy kính râm trên mặt xuống:

Xem tiếp: Chương 38: Chương 38