Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tình Cảm Độc Nhất Chương 28: Chương 28

Chương trước: Chương 27: Chương 27



Sau khi xuống xe, Cố Khinh Châu cầm tay dắt cô đi cực kỳ thuần thục, cuối cùng ngừng lại trước một cửa hàng lớn.

Bên trong toàn những thứ đồ chơi nhỏ kỳ lạ, phần lớn đều là may thủ công, Lệ Tử Xuyến hiếu kỳ nhìn trái sờ phải một chút, cuối cùng chú ý tới một con rối, cô liền vội vàng kéo Cố Khinh Châu ở bên cạnh: “Anh nhìn này, không phải nó trông giống con thỏ trên đôi găng tay anh tặng em sao?”

Cố Khinh Châu xem xét tường tận trong chốc lát, gật đầu, “Thích không?”

Lệ Tử Xuyến không khách khí nói, “Thích lắm!”

Cố Khinh Châu chủ động nhận lấy con rối trong tay cô, qua quầy thu ngân tính tiền, Lệ Tử Xuyến vẫn luôn đứng sau lưng anh, nhìn hành động của anh tự nhiên như vậy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều tràn đầy vui vẻ.

Đi ra từ cửa hàng nhỏ, dọc theo một con ngõ nhỏ thật dài có bán những loại đồ chơi rất mới lạ.

Hình như Cố Khinh Châu rất quen thuộc với nơi này, bình thường anh ít nói, khó có khi hôm nay lại đảm nhiệm làm người dẫn đường, thao thao bất tuyệt giải thích cho cô.

Lệ Tử Xuyến khi thì kéo cánh tay của anh, khi thì lôi kéo tay của anh, tóm lại là cũng không chịu buông tay.

Đi dạo cả chợ xong, ngoại trừ trong ngõ hẻm đó là chợ thì khi đi vào con đường đối diện, cô lập tức nhìn thấy những tòa nhà có chút cổ kính.

Bỗng nhiên Cố Khinh Châu ngừng lại, ngẩng đầu nhìn một lúc, sau đó chỉ vào một tòa nhà bốn tầng có cửa sổ ở giữa, nói với cô: “Anh đã từng ở nơi đó ba năm.”

Nghe nói anh từng ở chỗ này, Lệ Tử Xuyến lập tức cảm thấy hứng thú hỏi chỗ nào, Cố Khinh Châu tốt bụng chỉ cho cô, lúc này cô mới nhìn thấy.

Tường bên ngoài loang lổ, song sắt rỉ sét, là một căn nhà cũ sẽ khiến cho người qua đường đi qua và tự hỏi sao không phá bỏ nó đi, tầng lầu cũng sắp hỏng.

Cố Khinh Châu nói: “Chủ nhà là một bà cụ, ở ngay bên cạnh, lúc anh vừa mới dọn tới còn chưa biết tự nấu cơm, lúc nấu cơm bà cụ thường xuyên làm nhiều hơn một chút để chia cho anh.”

Lệ Tử Xuyến đau lòng, nhưng không biểu hiện ra ngoài, lòng tự trọng của đàn ông rất mạnh, bọn họ không cần sự đồng tình của phụ nữ. Cô giữ vững tinh thần, hỏi: “Chúng ta cũng tới đây rồi, nếu không thì vào hỏi thăm bà cụ một chút?”

Xem như cảm ơn bà đã giúp cô chăm sóc Cố Khinh Châu nhiều năm như vậy.

Cố Khinh Châu lắc đầu: “Bà ấy đã không còn ở đây nữa, lúc anh học đại học năm 3 thì bà ấy đã xuất ngoại cùng con trai, nhà trọ cũng được bán đi.”

“Thật đáng tiếc, không thể cảm ơn người ta.”

Cố Khinh Châu cười cười, kéo cô đến một quán ăn nhỏ, khách trong quán ăn không được coi là nhiều, bàn cũng không quá lớn.

Cố Khinh Châu đưa menu tới, hỏi cô: “Em muốn ăn gì?” D.Đ.L.Q.Đ

“Anh có vẻ quen thuộc hơn, anh chọn đi, em nghe anh.” Lệ Tử Xuyến làm ra bộ dáng một nàng dâu nhỏ ngoan ngoãn.

Nhất thời, anh dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm cô, Lệ Tử Xuyến nhếch miệng: “Sao mà giống như gặp quỷ vậy.”

Cố Khinh Châu bật cười: “Sao hôm nay ngoan thế?”

Lúc anh nói chữ ngoan thì hoàn toàn coi cô là trẻ con, không khỏi gợi cảm, mặt Lệ Tử Xuyến đỏ lên, nhỏ giọng lầm bầm: “Em vẫn luôn rất nghe lời mà, nếu không biệt danh của em cũng không phải là Ngoan Ngoãn ~”

“Không phải đặt biệt danh là như vậy vì không giống thế nên mới phải gọi thế sao? Ví dụ như trẻ con thân thể không tốt thì gọi là chó con, còn em gọi là ngoan ngoãn...” Cố Khinh Châu còn chưa nói hết, nhưng ý cười đã tràn đầy dưới đáy mắt.

Hôm nay anh rất khác so với lúc ở trong trường học, toàn thân trên dưới đều hiện ra vẻ nhẹ nhõm, cũng không còn nghiêm túc nữa, thậm chí còn có thể trêu chọc cô.

Thực ra Lệ Tử Xuyến rất muốn nhìn thấy bộ dạng này của anh, nhưng ngoài miệng vẫn lý sự không tha cho anh mà nói, “Vậy còn anh, một người không thích nói chuyện, có phải mẹ anh cũng gọi anh bằng một biệt danh tương phản hay không?”

Cố Khinh Châu ra vẻ cố gắng suy nghĩ, gật đầu: “Dường như là có.”

Cô cũng chỉ tùy tiện hỏi một câu, không nghĩ lại có thật, trong nháy mắt hai mắt phát sáng, hỏi: “Vậy biệt danh của anh là gì?”

“Em đoán xem.” Cố Khinh Châu cười xấu xa.

Lệ Tử Xuyến bị nụ cười của anh làm lóa mắt, lập tức kịp phản ứng lại, cái tên xấu xa này!

Còn muốn hỏi anh, lúc này, đột nhiên có người gọi Cố Khinh Châu: “Tiểu Cố? Là Tiểu Cố phải không?”

Lệ Tử Xuyến đưa lưng về phía cửa, cho nên người đầu tiên phản ứng kịp là Cố Khinh Châu ngồi đối diện cô. Ánh mắt của anh vượt qua cô hướng về phía cửa, lập tức đứng lên: “Dì Lưu, chào dì.”

Nhìn bộ dáng quy củ của anh, Lệ Tử Xuyến cũng theo anh rời khỏi chỗ ngồi.

Dì Lưu trong miệng anh nhìn tầm năm sáu mươi tuổi, mặc chiếc áo lông màu sắc sặc sỡ, trong tay cầm một giỏ thức ăn, đi tới, có chút tốn sức ngửa đầu nhìn thân thể cao lớn của Cố Khinh Châu, dùng giọng điệu vui mừng nói: “Mấy năm chúng ta không gặp nhau rồi,

Loading...

Xem tiếp: Chương 29: Chương 29

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Ham Muốn

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 40


Cha Chồng Độc Thân Đùa Rất Vui

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50



Lấy Em Làm Điểm Tâm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Phù Sinh Mộng Hận Phong Trần

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 9