21 Nhi cứ ho sặc sụa như ho lao, mũi nhức lên khó chịu vì bị sặc, mặt nó nhăn nhó.
Còn Vũ vẫn thế, cứ lao như điên đến gần Nhi, sấp tới hỏi han không ngừng, tên này hối hận nên thế ấy mà.
22 Thế Kì ngây người vì hành động của Nhi, há hốc mồm bởi câu nói hết sức vô duyên của nó. Ban nãy cậu thấy nó sợ đến nỗi che mặt mà, thế mà giờ dám đụng chạm vào thân thể của cậu, còn nhìn chằm chằm nữa chứ.
23 Không khí mát dịu đầy tấp nập của thành phố trong nền chiều tà mùa đông. Người qua người lại chen nhau đông đúc, âm thanh inh ỏi của các phương tiện giao thông, tiếng cười nói của những cô cậu, bà tám nhiều chuyện, tiếng máy móc từ các công trình xí nghiệp.
24 Nam và Thế Kì cũng không khỏi sự ngỡ ngàng, Vũ tự dưng xuất hiện ở đây, hắn có bao giờ đến nhà người khác đâu, mà còn thứ bậc hạ lưu như gia đình Nhi nữa, khó tin! Thế là cả bốn đứa trố mắt nhìn nhau, ba mẹ Nhi không hiểu gì cũng ngơ ngác nhìn.
25 - Áaaaaa!!! MA!!!! - Nhi vừa hét lên nhưng ngay tức khắc bị bàn tay con ma bịt chặt miệng lại. Nhi trợn mắt, cố vùng vẫy kéo tay con ma ra nhưng lực bất khả kháng, chẳng lẽ Nhi sẽ bị bắt thật sao? Nó hoảng hốt í ới vô ý thức cắn mạnh một phát vào tay khiến con ma giật mình rụt tay lại.
26 - Hơ hơ. . . mấy cha kia ồn ào quá đi mất, ra ngoài đây ôn bài cho chắc ăn! - Khuôn mặt thiểu não của Nhi lừ đừ bước ngoài hành lang, thật sự thì hết thằng cha Vũ lại đến tên biến thái dê xòm lảm nhảm không ngừng bên cạnh Nhi, inh ỏi nói đủ điều muốn điếc cả lỗ tai, tại sao hai thằng đó không im lặng được như Nam thế nhể?
Nhi phải ôn hết lại bài tập và những thứ nó chưa được học trong thời gian nghỉ, lỡ đâu mấy ông bà thầy cô kiểm tra đột suất thì nó teo mất.
27 Nhi đưa tay lên vẫy vẫy Ái Vân từ phía xa, vẻ mặt rạng rỡ cười tươi như hoa nói lớn.
- Ái Vân!!! Tôi đây!!!
Cô thấy Nhi rồi, chỉ nở nụ cười nhẹ đáp lại, nụ cười đẹp đến thế, nhưng không ai biết hay đoán được phía sau nụ cười đó là những toan tính xảo trá gì?! Nhi chạy lại gần, nhe răng cười với Ái Vân, nó bỏ túi sách xuống ngồi bên cạnh cô, khuôn mặt cô vẫn có nét gì đó buồn buồn, nó khó hiểu bật tiếng hỏi:
- Nè, gọi tôi ra đây làm gì thế?
Ái Vân nghe rồi nhưng im re, một lúc sau cô mới mấp mấy thành tiếng, giọng nói rất dịu dàng.
28 Xin chào mọi người! Tác giả của truyện đã trở lại. Thành thật xin lỗi mọi người vì đã quá lâu mình không ra chương mới. Vì một số lí do cá nhân khó nói, nhưng mình tuyệt nhiên sẽ không bỏ truyện đâu, từ giờ, mình sẽ cố gắng ra chương truyện đều đều.
29 - Huỳnh Tuệ Nhi! Em lên phòng giám thị cho tôi ngay!
Nhi giật thót, nước mắt lưng chừng như muốn ứa ra. Cả lớp im bặt. Còn Trương Ái Vân nhún vai, nhếch môi một cái rõ đểu.
30 Mắt Nhi trợn tròn, con ngươi long lanh lấp lánh như lần đầu tiên được thấy trai đẹp. Thì đúng là đẹp thật, Lâm Khiêm Bảo hai tay đút túi, đưa đôi mắt Nhi đẹp đến lạ lùng, hàng mi khẽ xao động lại càng quyến rũ.
31 - Hể? Hể?? HỂ????? - Mắt Nhi trợn ngược lên, mặt thộn ra trông ngu ghê gớm. Này này, đừng nói với Nhi là thằng cha Thế Kì đang bị mê sảng nhá. Nhi níu mày vội đẩy Thế Kì ra.
32 - Nhi! Nhi! Ăn cắp là sao thế? Có chuyện gì xảy ra vậy? - Lam vẫn đang trong trạng thái lo lắng, quay sang phía cô gái đang ngồi im như pho tượng, lay mạnh người nó hỏi tới tấp.
33 Ngồi trong công viên, ngắm nhìn không khí ảm đạm bủa vây màn sương đêm, Nhi nhăn mặt cúi xuống xoa xoa cái bụng đói meo của mình. Tâm trạng hiện giờ của nó tồi tệ hết sức.