1 - Này, con bé kia! Đứng lại mau!!!! - Một ông bác mày mặt dữ tợn đang cong đuôi rượt theo cô gái phía trước, vừa chạy thục mạng vừa rống lên í ới, thế mà vẫn còn hơi sức để chạy được.
2 Bước đến trường, Zen Royal là ngôi trường hoàng gia quý tộc đã trở nên thân thương tha thiết với Bảo Bảo, hầu hết các học sinh trong trường đều là những người có địa vị và quyền thế, phần nhỏ chiếm 1% các học sinh con nhà khá giả còn lại chỉ dành được học bổng mới được vào học ngôi trường danh giá này.
3 - Tôi lại cứ tưởng cậu thích thằng tỏ vẻ mặt lạnh đó thật chứ? Hai người là kẻ thù của nhau? Ồ. . . hay đấy! - Bảo Bảo vừa lấm lép miếng đồ ăn nhem nhem cái miệng mà nói, hiện là Dương và Bảo Bảo đang ngồi ở căn tin trường, nó phồng má nhai nghiền ngẫu nuốt cái ực toàn bộ đồ ăn xuống họng, rồi dụi vào tai Dương nói nhỏ - Này, có cần tôi trả thù hộ không?
- Cậu lại nghĩ ra trò để quậy phá nữa hả? - Dương nhìn Bảo Bảo, mặt lại bày đặc tỏ vẻ hiểu bạn bè, nó bĩu môi "thằng này đúng là hiểu mình thật".
4 - Không quan tâm, bọn mày làm chật đất địa bàn tao, biến! - Nhóm bên kia nghe vậy bắt đầu cảm giác sợ hãi, bởi cái khí thế hừng hực nhưng rất lạnh lùng của Bảo Bảo thật khó đỡ nổi.
5 - Anh Dương, chị Bảo Bảo đi gì mà lâu thế? - Nhóc Gen đứng chờ mỏi mòn nhưng vẫn chưa thấy nó về, Gen đứng đá đá chân thẫn thờ hỏi Dương.
6 - Tao! - Đến lúc này, mọi ánh nhìn đã hoàn toàn tụ tập xung quanh Bảo Bảo, tuy cái khí thế hừng hực sung sung thế đấy nhưng ai nhìn vào cũng phải thầm cầu mong cho cô gái gan dạ đầy sát khí kia được toàn mạng trở về.
7 - Gặp nhau sớm hơn dự đoán đấy. - Một người đàn ông đã đứng tuổi ngồi trên chiếc ghế tựa lưng sang trọng, trên tay cầm li rượu nhâm nhi, đó chính là Lão Đại, ông ta bật tiếng khàn khàn.
8 - Thủ lĩnh - tên lớn giọng ban nãy kính cẩn lên tiếng, theo sau đó là hàng loạt cái cúi đầu thể hiện rõ sự cung kính, bề tôi. Bảo Bảo khẽ nhướn mày, đôi mắt sắc lạnh khẽ nhìn xuyên qua chiếc mặt nạ, chàng trai này chính là thằng cha hống hách ngang tàng nó đã gặp ở sân bay đây mà.
9 Đôi mắt ma mị đầy vẻ quyến rũ của Thế Vinh khẽ cau lại khi bắt gặp bóng dáng quen thuộc, rồi cơ mặt hắn cũng dãn ra.
- Ồ. . . hóa ra là cô em ngổ ngáo ở sân bay.
10 Sáng hôm sau, tia nắng đầy sớm mai khẽ chiếu xiên qua từng tán lá bên vệ đường. Trên con đường vốn im ắng hằng ngày, vẫn là hai bóng dáng quen thuộc của hai đứa bạn thân.
11 - Vương Thiên - Bảo Bảo mấp máy thành tiếng khi vị cứu tinh của đời mình chính là Hàn Vương Thiên, cậu ta là người thích lo chuyện bao đồng từ khi nào thế?
- Hàn Vương Thiên.
12 - Có cả thủ lĩnh Trịnh Long Bang ở đây sao? Thật hiếm hoi đấy! - Dương liếc mắt sang Thế Vinh, đôi mắt cực sắc bén có sức công phá hơi bị mạnh.
13 - Hả? Mày là con nào? - Chúng nó đổi đối tượng lườm sang Bảo Bảo, vẫn là con đầu đàn lúc nãy, cô ta làm bộ oai phong như "tao có võ, đụng vào thì liệu hồn", bày đặc chống hai tay ngang hông như dân côn đồ.
14 - Osin không công miễn phí!!
.
.
.
"Bụp!"
- Thằng điên! Đừng ỷ quyền rồi ăn hiếp bắt nạt bàn bè nhá! Chị đây không làm! - Nhi sút một cú đấm bay thẳng vào bụng Dương, do quá bất ngờ và tốc độ nhanh như gió của Bảo Bảo nên Dương lụi người ra phía sau, cậu ta hóp bụng nhăn mặt, hàng mi khẽ cau lại thoáng nét khổ sở.
15 Khóe môi chàng trai nào đó bỗng từ từ nhếch lên trong căn phòng rộng lớn bao trùm không khí u ám, hắn ta bỏ chiếc điện thoại xuống bàn, hai bàn tay đan xen lại với nhau, khuôn mặt nổi rõ sự thích thú đến lạ.
16 Trong khi Bảo Bảo nhướn mày khó chịu, khuôn mặt Thế Vinh chả thể tìm nổi cái biểu cảm gì, hắn ta nguy hiểm thật. Tay Thế Vinh từ từ đưa lên trước mặt Bảo Bảo, nó vẫn chưa hiểu rõ hắn định làm khỉ gì thi tay hắn chợt khựng lại.
17 Thấy Lục Ân Bảo Bảo, người mà cô ta căm thù đến tận xương tủy, người cô ta ghét cay ghét đắng, ghét như chưa bao giờ được ghét. Trương Phương Uyên mới ngộ ra, thì ra là Bảo Bảo đi mua đồ cho Dương.