41 Anh muốn nhìn cô chân thật, nhưng Tô Liên Hề chưa từng sơ suất khi ở cùng anh.
Ninh Dịch Thần hiểu được là vì cô muốn thể hiện mình hoàn mỹ nhất trước mặt anh, nên anh cũng chưa từng để ý.
42 "Ngài Ninh, đây cũng không phải là vấn đề tiền nong. . . " Quản lí đổ mồ hôi hột.
Người trước mặt là thiếu gia nhà họ Ninh, đương nhiên ông ta hiểu rất rõ người này không thể đắc tội được, nhưng mà vị thiếu gia kia, càng không thể đắc tội hơn.
43 Tô Chỉ Hề bình tĩnh cảm nhận mùi vị của rượu đỏ.
Đương nhiên là thiếu gia Hách, chỉ có thể là thiếu gia Hách.
Tô Chỉ Hề có thể tưởng tượng ra bộ dáng lười biếng, cười cợt của thiếu gia Hách.
44 Tô Chỉ Hề vừa thưởng thức rượu đỏ, vừa thu khuôn mặt tươi cười miễn cưỡng của Tô Liên Hề vào trong mắt.
Cô em gái này có bao nhiêu hư vinh, Tô Chỉ Hề hiểu hết, chỉ sợ trong lòng Tô Liên Hề đang âm thầm xem thường Ninh Dịch Thần.
45 Ngược lại Tô Chỉ Hề hít vào một hơi lạnh! Hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quỵ!
Vì vậy Hách Kính Nghiêu thuận thế giữ lấy. . . mông cô.
Bàn tay nóng hổi của người đàn ông bao trùm lên chỗ đó, vừa mập mờ vừa hợp lý, Tô Chỉ Hề càng lo sợ.
46 "Ừ, tôi biết rõ. " Cổ họng của anh nhúc nhích qua một cái, tay khẽ vuốt tóc của nàng, "Vừa rồi, là tôi kìm lòng không được. "
Tiếng nói trầm thấp đầy khiêu gợi lọt vào tai, Tô Chỉ Hề cảm giác khuôn mặt của mình lại nóng lên.
47 "Kính Nghiêu. . . !" Tô Chỉ Hề gọi tên của anh một lần nữa, ai biết người đàn ông này đột nhiên nghiêng người cắn lên môi cô.
Môi của cô vừa đau vừa tê dại, nhìn anh bằng ánh mắt lên án.
48 "Tôi biết rất rõ. " Cô ta cười, "Đúng rồi, xin tự giới thiệu, tôi là Hạ Tâm Du, là vị hôn thê của Kính Nghiêu. "
Mắt Tô Chỉ Hề trợn to, nhẹ buông tay, túi quà xinh đẹp rơi trên mặt đất.
49 Tô Chỉ Hề hóa đau thương thành động lực, rạng sáng ngày thứ hai đã đi tới phòng họp, các hạng mục được bày ra khắp nơi.
Thẩm Uẩn San cầm cốc sữa đậu nành đến, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Tô Chỉ Hề, lại càng hoảng sợ.
50 Tô Chỉ Hề uất hận nắm chặt tay, rất muốn cào nát mặt cô ta!
Trên thế giới tại sao lại có loại người vô sỉ như vậy! Cô càng nhượng bộ, Tô Liên Hề lại càng được đằng chân lân đằng đầu!
"Rốt cục cô muốn làm gì?" Cô cắn răng hỏi.