21
Vì phát hiện ra cô đang xấu hổ, khóe môi Hách Kính Nghiêu lại nhếch lên một lần nữa.
Tô Chỉ Hề chống lại nụ cười như thấu hiểu tất cả của anh, khóc không ra nước mắt.
22
Tay? Đúng vậy, có thể dùng tay.
Quan trọng nhất là, bàn tay nhỏ bé của cô gái này, mềm mại như không xương. . .
Đáng tiếc Tô Chỉ Hề đưa lưng về phía anh, nếu không cô sẽ thấy ánh sáng rực rỡ được phát ra từ trong mắt Thiếu gia Hách.
23
Anh đứng sau lưng Tô Chỉ Hề, nhìn thấy những cử chỉ ngây thơ của cô, kìm lòng không được cười khẽ một tiếng.
Người phụ nữ này thật sự quá đáng yêu.
24
Câu nói này lọt vào tai Tô Chỉ Hề, quả thật cô có hơi sững sờ.
Rõ ràng bọn họ chỉ mới quen biết nhau được một ngày, nhưng không hiểu vì sao những lời đó của anh lại khiến cô cảm thấy rất đáng tin.
25
"Đã trễ như vậy, em đi về một mình sẽ gặp nguy hiểm. " Hách Kính Nghiêu hơi nhíu mày, tỏ vẻ không đồng ý, "Mặt khác, em có thể về kí túc xá được sao?"
"Về được về được!" Tô Chỉ Hề gật đầu không ngừng: "Đi qua chỗ gác cổng là có thể vào được kí túc xá, chỉ có điều nếu quét thẻ sẽ bị lập biên bản, cùng lắm thì bị giảng viên mời lên uống trà thôi, không có gì! Sáng mai tôi còn phải lớp, cho nên tối nay tôi nhất định phải trở về!"
Nói đến hai chữ "nhất định", tay cô còn nắm chặt thành hình nắm đấm, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định.
26
Một lần nữa, Tô Chỉ Hề lại ngồi trên xe bác Lý quay về trường học.
Cô lặng lẽ đi vào kí túc xá, rửa mặt qua loa rồi nằm bò lên trên giường.
Không biết vì sao, trong đầu luôn luôn xuất hiện câu nói "Sớm muộn gì em cũng cam tâm tình nguyện thôi.
27 Ba năm qua, cô bận đi làm thêm, bận chăm sóc Ninh Dịch Thần, nên không dư tiền mua quần áo đẹp, cũng không có thời gian nhìn lại cách ăn mặc của chính mình, ngày nào cũng mặt xám mày tro, so với Tô Liên Hề sáng chói lọi, khả năng Ninh Dịch Thần yêu Tô Liên Hề cũng lớn hơn.
28 "Chị đừng vội. " Cô ta cười tủm tỉm, một tay nâng má, nói: "Em rất tò mò, không phải chị đã thành công bò lên giường thiếu gia Hách sao, vì sao vẫn không được trợ cấp gì vậy? Ở kí túc xá, ăn cơm ở căng tin.
29
"Tô Liên Hề, cô nói tôi thế nào, tôi cũng không để ý, nhưng nếu cô dám sỉ nhục mẹ tôi, tôi thấy cô một lần, đánh một lần!" Tô Chỉ Hề hét lên.
"Em không dám!" Tô Liên Hề sợ hãi ngẩng đầu, tỏ vẻ oan ức nhìn Ninh Dịch Thần, "Dịch Thần, em không dám làm thế.
30
"Rất xin lỗi. " Tô Chỉ Hề nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
Ninh Dịch Thần sững sờ, dường như không nghĩ tới cô sẽ chấp nhận chịu thua nhanh như vậy.
"Tôi đã xin lỗi rồi, anh có thể buông tay ra chưa?" Tô Chỉ Hề tươi cười nói.
31
"Tiểu thư Tô, xin đừng làm tôi khó xử. " Bác Lý bất đắc dĩ nói.
Tô Chỉ Hề hừ một tiếng: "Cháu không lên xe, bác có thể làm gì cháu?"
"Không làm gì cả.
32
"Nếu chúng ta là người xa lạ, vậy sao em lại biết tên của tôi?" Hách Kính Nghiêu nhìn cô thật sâu, ý cười ở trên môi vừa sâu sắc vừa mê người, "Tiểu thư xinh đẹp, tôi vừa gặp em đã yêu rồi, xin hỏi tôi có may mắn được biết bí danh của em không?"
Giọng nói của anh vẫn trầm thấp và mị hoặc như trước, nhất là khi anh cố dùng giọng nói thâm tình khẩn thiết.
33 "Mấy chuyện đánh đấm này, cần gì phải đích thân em ra tay. " Hách Kính Nghiêu đau lòng nhìn bàn tay đỏ rực của cô, đột nhiên anh hơi cúi người, hôn một cái lên lòng bàn tay đang nóng hừng hực.
34
Hách Kính Nghiêu thấy sắc mặt cô thay đổi, mỉm cười: "Làm sao vậy?"
"Không có gì. . . " Tô Chỉ Hề lúng túng cười, lại ngồi xuống, "Cái đó, nếu tôi ngồi ở bên kia cũng đâu có ảnh hưởng đến chuyện anh sẽ nói cho tôi biết.
35 Chẳng qua mãi cho đến khi bữa ăn kết thúc, thiếu gia Hách cũng không đề cập đến vấn đề này. . . mà chỉ nắm bắt cơ hội để cho cô ăn đậu hũ, Tô Chỉ Hề bận rộn đấu trí với anh, chỉ như vậy cũng đã thấy vất vả rồi, rất nhanh đã vứt chuyện kia lại phía sau.
36
"Số tiền đó, đủ để cho em trả học phí rồi chứ?" Hách Kính Nghiêu mỉm cười hỏi.
Tô Chỉ Hề nhẹ gật đầu, úp mở nói: "Tôi sẽ tìm cách để trả lại cho anh.
37
Thẩm Uẩn San nhíu mày: "Nếu anh ta là người tốt thì sẽ không phụ cậu. "
Tô Chỉ Hề cười khổ lắc đầu, không giải thích gì thêm.
Thẩm Uẩn San thấy thế, đành thở dài: "Cậu yên tâm, kiểu người ngu ngốc như cậu, có rất nhiều người đàn ông muốn chiếm lấy! Tớ sợ sau này cậu sẽ bị người ta bán đi rồi thay người ta kiếm tiền.
38
Tô Chỉ Hề không kìm chế được nắm chặt tay: "Tại sao con lại như vậy, chẳng lẽ cha không biết sao?"
"Đúng, là cha có lỗi với mẹ con!" Mặt Tô Quốc An đỏ lên, "Nhưng mẹ con chết, con cũng không thể đổ hết tội lỗi lên đầu cha! Cha cũng không muốn mẹ con chết! Nhưng kết quả đã như vậy, cha cũng là cha của Liên Hề, kết hôn với dì Lâm cũng là chuyện đương nhiên, vì sao con không thể bao dung một chút?"
"Bao dung?" Tô Chỉ Hề khẽ nở nụ cười, như đang nghe một câu chuyện hài, "Vì sao Ninh Dịch Thần lại ở cùng Tô Liên Hề, cha không biết sao?"
Nghe vậy, mặt Tô Quốc An hiện lên vẻ lúng túng: "Cái đó, em gái con cũng không cố tình, Dịch Thần đã hiểu lầm, bây giờ nó và Liên Hề rất yêu thương nhau, nếu ta nói trắng ra, thì sẽ khiến hai đứa tổn thương.
39
Theo bản năng Tô Chỉ Hề muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy sự cầu khẩn và sợ hãi mập mờ trên mặt Tô Quốc An, trong lòng mềm nhũn.
Cô tự nói với mình, sẽ tin ông thêm một lần nữa.
40 Vẻ mặt Tô Quốc An cực kỳ kiêu ngạo nhìn Tô Liên Hề: "Liên Hề đi quay thử được đạo diễn và nhà sản xuất khen ngợi! Vai nữ chính này, chắc chắn Liên Hề sẽ lấy được!"
Mặt Tô Chỉ Hề lộ vẻ kinh ngạc.