41 Vừa rồi Mạch Sương đã dùng hết sức lực toàn thân để dùng pháp thuật, cho nên đã tiêu hao hết tinh lực. Mục Cẩm còn chưa khôi phục khí lực hoàn toàn, hai tay không thể bế cậu được.
42 Viên Ngọc Chi thấy Mạch Sương trở về, nhìn cậu bằng vẻ khinh bỉ, giậu đổ bìm leo nói: “Ô, không ngờ ngươi vẫn còn mặt mũi về phủ Thái tử đấy, bây giờ cả thiên hạ này đều biết Doãn gia các ngươi là đám trộm cướp rồi.
43 Mục Cẩm cúi đầu nói: “Là con hại mẫu thân không có nhà để về, cũng là con hại mẫu thân mất đi chỗ dựa, hôm nay con không cầu xin mẫu thân tha thứ, mẫu thân muốn đánh muốn mắng con cũng không sao.
44 Đi tới cửa, Trần bá với khuôn mặt tươi cười dẫn đạo trưởng Lý Thâm của Lăng Vân quán đi vào.
Mạch Sương nhìn thấy Lý Thâm, kinh ngạc nói: “Sư huynh, sao huynh đến đây?”
Lý Thâm nói: “Mấy hôm nay ta đến kinh thành làm việc, đúng lúc nghe nói cha đệ gặp chuyện nên thuận đường đến thăm đệ một chút.
45 Trở về phòng ngủ, chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, bất cứ chuyện gì cũng đều lực bất tòng tâm.
Viên Ngọc Chi gõ cửa đi vào, nàng ôn nhu nói: “Nghe hạ nhân nói hôm nay điện hạ không có khẩu vị, thần thiếp sai người nấu canh nhân sâm, điện hạ uống một chút đi.
46 Hai tay Mục Cẩm giữ chặt vai cậu, ánh mắt chân thành nhìn cậu: “Nếu ta nói, ta đã giải thích rõ với phụ hoàng, phụ hoàng đồng ý cho em ở lại kinh thành, em sẽ lựa chọn thế nào?”
“Thảo dân về núi Lăng Vân chuyên tâm tu đạo, tâm ý đã quyết.
47 Mùi rượu nồng nặc bay ra từ trong phòng, Mạch Sương trả lại kiếm cho Trần bá, bước chân qua cửa. Động tác của Viên Ngọc Chi nhanh hơn, chạy vào phòng trước Mạch Sương, tìm kiếm bóng dáng Mục Cẩm trong phòng: “Điện hạ, điện hạ!”
Trong phòng tối đen như mực, Trần bá lập tức lấy mồi lửa châm vào nến, lúc này trong phòng mới có một chút ánh sáng.
48 “Khụ khụ!” Phía sau có hai tiếng ho khan truyền đến.
Mục Cẩm ngẩng đầu nhìn thấy Lý Thâm ngồi trên càng xe.
Lý Thâm cười, nói: “Xem ra, đoạn đường kế tiếp vẫn chỉ có một mình ta đi rồi.
49 Đông Linh sụt sịt nước mũi thu dọn đồ đạc cho Mạch Sương: “Công tử, em muốn đi cùng cậu cơ. ”
“Không được, lần này phải lên sa trường, một nữ tử như em đi theo, chưa nói đến chuyện ở đâu cũng bất tiện, ngay cả an nguy cũng khó tự bảo đảm.
50 Bên ngoài lều trại thì ngược lại, rất là ồn ào, những binh lính này cũng đã quen với việc đón năm mới ở ngoài, mỗi nhóm hơn mười người vây quanh đống lửa, uống rượu ăn thịt, cũng coi như là đón chào một mùa xuân mới đến.
51 Hai người bước xuống bậc đá ở bờ sông, bên cạnh còn có một đôi nam nữ đang thả hoa đăng. Mục Cẩm cúi người đặt hoa đăng lên mặt sông, để cho nó từ từ trôi theo dòng nước.
52 Mục Cẩm và Mạch Sương vừa mới ra khỏi con phố sầm uất phồn hoa đó, phía trước còn có xe ngựa đang chờ, đột nhiên, từ bên lề đường có năm, sáu người đi đến, chặn đường hai người.
53 Thấy người đeo mặt nạ ngang tàng hống hách như thế, Mục Cẩm không nhịn được mà phải nghiến răng nghiến lợi, nắm tay thật chặt. Mạch Sương cầm tay hắn, nói: “Chàng đứng đây đừng làm gì hết, em đi đối phó với hắn.
54 Mục Cẩm chỉ tập trung nghĩ xem chiêu tiếp theo phải luyện thế nào, hoàn toàn không hề chú ý Đông Linh đang tới. Mồ hôi chảy khắp người, làm ướt y bào màu tím.
55 Ánh mắt Chung Ly Thiệu biến thành vẻ thương tiếc: “Có đau không?”
“Ngươi muốn đánh thì đánh ta, đừng làm chàng bị thương. ”
“Sao, ngươi đau lòng cho hắn?”
Mạch Sương không nói, coi như là thừa nhận.
56 Thúc ngựa quay về quân doanh, mấy người Trần Tư Trúc, Diệp Chuẩn đang định xuất binh đến chỗ quân Bắc cứu người.
Thấy Mục Cẩm trở về, Diệp Chuẩn ngay lập tức bước đến nghênh đón, nói: “Điện hạ, cuối cùng ngài cũng về.
57 Bảy tám tướng sĩ trên cấp thượng úy đứng vây quanh bàn một vòng, Mục Cẩm đứng giữa chỉ vào bản đồ địa hình trên bàn, nói: “Số lượng quân ta là mười hai vạn, hai vạn ở lại trông coi quân doanh, bảo vệ lương thảo, đề phòng quân địch có trá.
58 Giao đấu kịch liệt một lúc lâu, đột nhiên, những âm thanh đánh nhau ngưng bặt, hai bóng người trắng đen đều lùi ra sau, Mạch Sương vẫn giữ nguyên thần sắc điềm tĩnh, cầm kiếm đứng thẳng.
59 Quân y đã mời được đại phu y thuật cao minh của thành Phàn tới, bắt mạch xong, lại kiểm tra tỉ mỉ một lần, trầm ngâm rồi nói: “Mạch tượng của công tử có chứng hư nhược, cũng không phải mới chỉ trong một sớm một chiều, chắc hẳn từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh.
60 Mục Cẩm dặn dò mọi việc với Diệp Chuẩn và Trần Tư Trúc xong thì về lều trại ngay lập tức. Khi đến gần cửa lều, nghe thấy tiếng ho truyền ra từ bên trong, âm thanh không lớn, nhưng Mục Cẩm vẫn nghe rõ.