681 Lão già vội vàng lui ra ngoài phòng rồi thở ra một hơi thật sâu, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lớp áo sau lưng. Đúng lúc này bên tai lão lại vang lên giọng nói lạng lùng của Vương Lâm :- Không còn lần thứ hai đâu!Vẻ mặt lão già lập tức không còn chút máu, vội vàng xoay người cung kính cúi đầu rồi hóa thành ngọn gió nhẹ tiêu tán.
682 Vương Lâm khẽ mỉm cười, nói:- Trong Tôn Gia có một người vãn bối tên là Tôn Tuyết Sơn, người này thế nào?Ánh mắt Tôn Tích lộ ra vẻ kỳ dị, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nhìn Vương Lâm cười nói:- Tuyết Sơn tu vi khá cao nhưng lại thiếu kinh nghiệm, Hứa huynh đã có ơn cứu mạng hắn, Tôn mỗ rất cảm kích.
683 Chỉ thấy trong đại sảnh đấu giá ở tầng hai có một người đàn ông mặc trường bào hồng sắc đang cầm trong tay một cái hộp ngọc. Sau khi người này mở ra, bên trong lộ ra một viên thuốc lớn như nắm tay trẻ con.
684 Tôn Thái ánh mắt phức tạp nhìn Vương Lâm hồi lâu nói không nên lời. Tu vi hắn tụt xuống Hóa Thần kỳ nhưng năng lực phân biệt vẫn còn, nhưng cho dù hắn nhìn thế nào cũng nhìn không thấu tu vi của Vương Lâm.
685 Tôn Thái đón ánh chiều tà tập tễnh đi ra, ánh chiều tà chiếu trên người tản ra hào quang màu vàng, đi theo Tôn Thái, càng đi càng xa. Hắn đưa tặng túi trữ vật cũng là biểu hiện của việc giải khai khúc mắc, nói lên hắn đã bỏ qua việc khôi phục tu vi.
686 Tia sét đánh thẳng vào hư không. Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ trong hư không truyền tới. Vương Lâm từng bước đi ra. Thân thể hắn bất động như hư ảnh dưới chân liền nhoáng lên một cái.
687 Trong lúc suy tư, Vương Lâm than nhẹ bước vào phía bắc thành. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người tuổi trẻ khoanh chân ngồi trên một tảng đá, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười.
688 Ánh mắt Tôn Tích chợt lóe hơi gật đầu, lấy ra một miếng ngọc giản trong túi trữ vật ngưng thần khắc hồi lâu, sau đó ném ra ngoài. Ngọc giản hóa thành một đạo cầu vồng biến mất phía chân trời.
689 Hắn vỗ nhẹ túi trữ vật, Thất Tinh kiếm trận lóe ra hóa thành bảy đạo cầu vồng phá không lao tới. Thất Tinh kiếm trận là Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu sáng chế làm sao dạng phàm phu tục tử có thể chống cự.
690 - Nhiễm Vân tinh… Sẽ là trận chiến lập uy của ta ở Huyễn gia… Theo lời sư phụ, người sẽ truyền công cho ta trong lúc Hoán huyết, lấy cái giá giảm bớt hai trăm năm tu vi giúp ta đạt tới Vấn Đỉnh hậu kỳ đại viên mãn.
691 Tư Đồ Nam hú lên quái dị, trong thân thể như có một ngọn lửa thiêu đốt, trong nháy mắt trời và đất ép vào nhau hắn liền xông ra ngoài. Mặc dù lao ra được nhưng phun ra một ngụm máu to, sắc mặt lập tức tái nhợt.
692 Trong lúc di chuyển, Vương Lâm ở trong lòng đất đầu mày khẽ nhíu, bùn đất xung quanh có một tia chất nhầy chảy ra. Nếu không phải tiên lực Vương Lâm vờn quanh bên ngoài cơ thể, sợ là sẽ lập tức bị chất nhầy này dính lên người.
693 - Diệt tộc thì không đến nỗi. Ba chúng ta mấy năm nay đã sớm âm thầm đưa người dòng chính trong tộc đi. Có bọn họ hương khói ba nhà chúng ta sẽ không dứt.
694 Liễu Mi lắc đầu, hạ giọng nói:- Ta quả nhiên không có đoán sai, tu vi của ngươi chỉ là Vấn Đỉnh sơ kỳ. - Mạnh mẽ đề cao tu vi, tệ hại nhiều lắm. Sư tôn của ngươi làm như thế, chỉ sợ có mục đích khác!Thanh âm Vương Lâm lạnh lùng, chậm rãi nói.
695 Nhưng ngay khi Vương Lâm nhìn thấy ánh mắt này, tâm thần hắn cũng kịch chấn. Loại cảm giác máu huyết tương dung bỗng nhiên mạnh mẽ xuất hiện toàn thân, như có mấy vạn tiếng sấm đánh vang trong tai của Vương Lâm.
696 Huyễn gia Lão Tổ mở trừng hai mắt ra, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, không chút do dự nâng tay phải lên, cách không vỗ về phía lốc xoáy, trong miệng quát khẽ:- Toái!Lão vừa rồi nguyên thần xuất khiếu, lấy thần thông vượt qua tinh không, lúc này mới cứu được Liễu Mi.
697 Oán anh bên trong màn sương đen hiển nhiên là nghe được câu nói của Vương Lâm. Nhưng ánh mắt âm hàn của hắn cũng vẫn lộ ra oán khí, kiên trì cắn đầu ngón tay của Vương Lâm, dường như muốn đem oán khí mấy trăm năm qua nháy mắt buộc Vương Lâm phải cảm thụ.
698 Trên Thiên Huyễn Tinh, Huyễn gia Lão Tổ dĩ nhiên đã hạ lệnh buộc toàn bộ trực hệ tộc nhân phải trở về, tập trung ở phía Nam của Thiên Huyễn Tinh, không được ra ngoài.
699 Vương Lâm đứng trên Tinh La bàn, ánh mắt chợt loé lên, vỗ túi trữ vật. Xạ Thần xa lập tức bay ra, ầm một tiếng giữa không trung, hoá thành Lôi Thú. Con thú này gầm lên một tiếng, lao mạnh về phía trước.
700 Vương Lâm ngâm khẽ. Lôi điện toàn thân của Lôi Thú đã đạt tới cực hạn. Lúc này đây, trong phạm vi trăm dặm, vô số đất đá đều bị thổi bay lên như có một cỗ lực lượng kỳ dị bao phủ lấy thiên địa vậy !Ngoài điều đó ra, ngay cả những người đứng trong Huyễn gia đại trận cũng cảm nhận được lực lượng vô tận này.