Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Ngạo Chương 987: Gặp Lại Tiểu Muội (hạ).

Chương trước: Chương 987: Gặp Lại Tiểu Muội (thượng).



Bề ngoài Dư Tĩnh Hân toát ra vẻ ung dung cao quý, cao ngạo thoát tục, không bị ngoại vật làm cho động tâm. Làn da nàng trắng mịn như tuyết, mịn màng nhẵn nhụi như ngọc, dường như là do ngọc đẹp không tỳ vết điêu khắc mà thành.

Đôi mày nàng dài đến tận thái dương, lộ vẻ vô cùng quyến rũ. đôi mắt đen láy, sâu không thấy đáy, như muốn nuốt chửng hết thảy, khiến cho người ta không dám coi thường.

Dư Tắc Thành bước nhanh tới nhìn muội muội mình chăm chú, thiên ngôn vạn ngữ ấp ủ trong lòng bấy lâu nay, đến giờ phút này lại không thốt nên lời, chỉ có thể nói vài tiếng:

- Bình an là tốt, tốt rồi...

Nghe vậy, Dư Tĩnh Hân rưng rưng nước mắt, sau đó ôm chầm lấy Đại ca mình òa khóc lớn.

Gặp lại Đại ca mình, bao nhiêu cực khổ thời gian qua, nỗi nhớ nhưng thời gian qua giờ phút này hoàn toàn bạo phát, Dư Tĩnh Hân không nhịn được nữa, cất tiếng khóc to.

Dư Tắc Thành cũng nghe lòng chua xót, không khỏi nhớ tới mẫu thân đã mất. Mầu thân lo lắng nhất chính là muội muội hắn. thời gian qua không biết nàng sống ra sao, Dư Tắc Thành cũng không nhịn được, nước mất lăn dài.

Dư Tĩnh Hân khóc một lúc mới buông Dư Tắc Thành ra, cười nói:

- Đại ca, muội thật trẻ con, khiến huynh chê cười, thời gian qua muội nhớ Đại ca quá.

Dư Tắc Thành nói:

- Cười gì chứ, muội là muội muội của ta, là thân nhân của ta kia mà. Rốt cục muội cũng trở về, ta cũng nhớ muội, lo cho muội lắm...

- Vào đi, ta sẽ gọi Thanh Thành tới cho muội gặp nó.

Dứt lời bèn kéo Dư Tĩnh Hân vào trong đình viện.

Dư Tĩnh Hân nhìn đình viện, lên tiếng nói:

- Thì ra là ở trong này, được rồi, nể tình Đại ca, ta không cần nữa.

Dứt lời nàng đi tới dưới gốc Bồ Đề, có vài chiếc võng ở đó, nàng ngồi lên một chiếc, chậm rãi đong đưa. lên tiếng nói:

- Đại ca, lần này muội trở về, thấy huynh đã là thiên hạ đệ nhất nhân, muội hết sức vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy yên tâm.

- Thật ra muội tới đây là muốn nói lời từ biệt, lần này chia biệt, e rằng về sau chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.

Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, vội hỏi:

- Muội nói gì vậy, muội có chuyện gì, vừa mới trở về vì sao lại muốn rời khỏi, cái gì là không có ngày gặp lại?

Dư Tĩnh Hân nói:

- Quả thật là không có ngày gặp lại, gặp được huynh, muội đã vô cùng mãn nguyện, đã đến lúc muội phải trở về thế giới của mình.

Dư Tắc Thành nói:

- Phải chăng thí luyện Lục Đạo Luân Hồi có vấn đề? Không quan trọng, hiện tại Đại ca của muội không phải như trước, có chuyện gì ta cũng có thể giải quyết cho muội.

- Hiện tại ta...

Dư Tĩnh Hân lắc đầu:

- Muội biết, muội biết, thí luyện của muội rất thuận lợi.

- Biết nói sao đây... Đại ca, lần trước hai ta thăm dò Thái Huyền sơn rốt cục quay về tay trắng. Khi đó huynh nói chờ đến khi chúng ta trở thành Phản Hư Chân Nhất sẽ thăm dò lần nữa.

Dư Tắc Thành gật đầu:

- Đúng, chúng ta hẳn nên thăm dò lần nữa, muội muội, hiện tại Đại ca không phải như trước, ta không e ngại bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì. Tuy rằng ta luôn nói thiên hạ đệ nhất nhân chỉ là hư danh, nhưng ta thật sự không tin có người có thể vượt qua ta.

- Chúng ta hẳn nên thăm dò Thái Huyền sơn.

Dư Tĩnh Hân lắc đầu:

- Không được, muội không đi. Lần thí luyện Lục Đạo Luân Hồi này, tiền kiếp của muội đã thức tinh, rốt cục muội đã biết mình là ai.

- Muội và tiền kiếp của muội tranh đoạt quyền khống chế thân thể này. Trong Lục Đạo Luân Hồi, trong Thời Không vô tận, chúng ta đã tranh đấu khoảng vạn nám. cuối cùng chúng ta hợp thành một thể, nàng cũng là muội, muội cũng là nàng, thật ra chúng ta chính là một thể.

- Nhờ vậy muội biết được rất nhiều chuyện, muội sẽ không đi tìm phụ thân nữa.

Dư Tắc Thành sửng sốt. nhìn Dư Tĩnh Hân chăm chú:

- Muội muội nói gì vậy, vì sao ta không hiểu gì cả?

Dư Tĩnh Hân nhìn Dư Tắc Thành, đột nhiên ngồi xuống giơ tay vuốt ve mặt đất, nét mặt nàng hết sức dịu dàng, giống như đang vuốt ve người mình yêu thương.

Sau đó nàng ngẩng đầu lên nhìn Dư Tắc Thành:

- Thật ra có những khi, có những chuyện không biết thì tốt hơn.

- Đại ca, hiện tại huynh rất hạnh phúc, hãy tiếp tục như vậy, bất kể là nàng hay là muội, chúng ta đều thích Huynh Hiện Tại, hy vọng huynh có thể tiếp tục hạnh phúc mãi như vậy.

- Đại ca, muội khuyên huynh một câu cuối cùng, cái gọi là thiên hạ đệ nhất, chấn hưng môn phái, cứu vớt sinh linh, đạo nghĩa niềm tin gì đó, hoàn toàn không có nghĩa gì, cuối cùng cũng đi tới chỗ quay đầu nhìn lại, tất cả thành không.

- Chỉ cần huynh vui vẻ, sống hạnh phúc là tốt hơn bất cứ chuyện gì.

- Hãy nhớ không nên đi tìm y. Y sinh ra ba người chúng ta, cũng không thể giam cầm chúng ta, nhưng đồng thời y cũng đã vượt qua thời khắc suy yếu nhất.

- Cho nên vĩnh viễn, vĩnh viễn không nên đi tìm y, đây là lời khuyên cuối cùng của muội.

Dư Tắc Thành nghe xong cảm thấy nghi hoặc, trong lời tiểu muội có ẩn ý, vì sao lại nói như vậy? Y là ai, chẳng lẽ muốn nói phụ thân? Sinh ra ba người chúng ta, vượt qua thời khắc suy yếu nhất có nghĩa là gì?

Dư Tĩnh Hân đứng dậy nói:

- Đại ca, muội gặp lại huynh, thấy huynh hạnh phúc như vậy, muội rất vui mừng. Muội phải đi đây, huynh hãy bảo trọng.

- Nhớ kỹ, huynh vĩnh viễn là Đại ca của muội, muội vĩnh viễn là muội muội của huynh. Chúng ta là thân nhân, bất kể chúng ta thân ở nơi nào, muội cũng vĩnh viễn nhớ tới huynh.

Dứt lời, nàng sài bước rời khỏi, không quay đầu lại.

Dư Tắc Thành chạy theo kéo tay Dư Tĩnh Hân:

- Muội muội, muội đi đâu vậy, muội...

Dư Tắc Thành vừa kéo tay, thình lình thân thể Dư Tĩnh Hân run lên, thẫn thở quay lại, ánh mất hoàn toàn biến hóa.

Dư Tắc Thành chợt phát hiện ra nữ nhân trước mặt không còn là muội muội của mình, mà là một người khác hẳn.

Ánh mất người này nhìn mình cũng hết sức kỳ dị, ấm áp mà lạ lùng. Nhìn thấy ánh mất này, Dư Tắc Thành không khỏi nhớ lại năm xưa Lưu Thi Vận cũng nhìn mình như vậy.

Dư Tắc Thành không nhịn được buông tay ra, ngơ ngác hỏi:

- Muội muội... muội muội... muội làm sao vậy, rốt cục muội là ai?

Người trước mặt mình chắc chắn không phải là muội muội... Đoạt xá ư? Tiền kiếp... Nháy mắt Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ.

Nhưng không hiểu vì sao, nhìn người trước mặt mình. Dư Tắc Thành lại không có hận ý gì, mà có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Người nọ chỉ nhìn Dư Tắc Thành ngây dại, miệng nói:

- Hiện tại huynh có thấy vui không?

Dư Tắc Thành không biết trả lời thế nào.

Người nọ tiếp tục nói:

- Thật ra không cần trà lời, thấy bộ dáng huynh như vậy, muội rất vui mừng. Thật ra như vậy rất tốt. rất xứng đáng trà bất cứ giá nào.

- Đáng tiếc kiếp này muội không thể bầu bạn cùng huynh... Hãy nhớ, muội vĩnh viễn yêu huynh.

Dư Tắc Thành bật thốt:

- Muội nói nhăng gì vậy, ta là ca ca của muội kia mà...

Người nọ cười nói:

- Năm xưa hai ta ăn cắp Luyện Yêu Hồ của Câu Trần lão nhân, huynh cũng từng nói như vậy. Chỉ cần huynh sống vui vẻ, không còn gì tốt hơn.

Thình lình người nọ biến mất, Dư Tĩnh Hân trở về. Nàng nhìn Dư Tắc Thành, vẻ mặt hết sức buồn bã, lắc đầu nói:

- Tái kiến. Đại ca, không được quên muội.

Dứt lời nàng khẽ động, thình lĩnh như bước sang một Thời Không khác, biến mất không thấy, chỉ để lại mình Dư Tắc Thành sững sờ ngơ ngác.

Muội muội tới mau đi cũng mau, thoắt đến thoắt đi, biến mất nhanh chóng, Dư Tắc Thành quả thật không hiểu chuyện gì.

Rốt cục là có chuyện gì vậy...

Vô số nghi vấn trùng trùng nổi lên trong lòng Dư Tắc Thành.

Người phụ thể muội muội rốt cục là ai, muội muội nói rằng từng giằng co vạn năm với tiền kiếp của nàng trong pháp bảo Tiên Tần Lục Đạo Luân Hồi. Cuối cùng dung hợp hai người làm một, xem ra người lúc nãy chính là tiền kiếp đã giằng co với nàng.

Nhưng tiền kiếp muội muội là ai, vì sao lại nói những lời như vậy, vì sao lại nói yêu mình? Không, hãn là yêu tiền kiếp của mình mới phải, nhưng tiền kiếp của mình là ai?

Kiếp phàm sinh ra, chuyện của kiếp nào là của kiếp ấy, không thể biết được chuyện của kiếp khác.

Tiền kiếp đã là quá khứ, không cần biết tiền kiếp của minh là ai, dù sao cũng không phải mình.

Dư Tắc Thành không hiểu gì cả, nhưng điểm này không thể thay đổi được.

Đúng rồi, năm xưa Tiên Nhân ở Vô Lượng tông từng nói một câu: “Hóa ra là ngươi!” Sau đó Tiên Nhân hạ giới Thiên Mục tông cũng nói một câu như vậy, chẳng lẽ các nàng muốn nói tiền kiếp của mình?

Không đúng, năm xưa Tư Mã Tương Như còn nói câu: “Hóa ra không phải ngươi!”, vậy là ai mới phải?

Chuyện này quả thật khó lòng phân biệt, khó thể phán đoán.

Đúng rồi, tiền kiếp của muội muội nói rằng: “Huynh cũng từng nói như vậy.” Là có ý gì? Chẳng lẽ kiếp trước mình và nàng cũng là huynh muội?

Chẳng lẽ kiếp trước mình và muội muội đã xảy ra luyến ái loạn luân?

Hừ hừ, nói bậy, chuyện này không có khả năng.

Muội muội nói cái gì thời khắc yếu nhất, giam cầm ba người? Chẳng lẽ muốn nói phụ thân? Phụ thân giam cầm ba người, là mình, đệ đệ và muội muội ư? Không thể nào, nhưng vì sao nàng không cho mình đi tìm phụ thân... muội muội sẽ không gạt mình...

Lúc này Dư Tắc Thành rối như tơ vò, chuyện này giống như một luồng sương mù lờn vờn trong đầu Dư Tắc Thành. Cho dù hắn là thiên hạ đệ nhất nhân, thần uy cái thế, nhưng chuyện này không phải dựa vào vũ lực là có thể giải quyết được.

Thật ra có một số việc chỉ cần suy đoán ti mỉ là có thể nghĩ ra một phần, nhưng Dư Tắc Thành không muốn phỏng đoán như vậy.

Dư Tắc Thành lắc đầu. trước kia hắn từng phóng đoán rất nhiều, rốt cục vào thời điểm thăm dò Thái Huyền sơn, hắn rút ra được một kết luận.

Loading...

Xem tiếp: Chương 988: Truy Tìm Nguồn Cội.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Công Chúa Xuyên Thời Gian

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 12


Cách Vách Trúc Mã

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 7



Quá Khách

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 44


Tinh Thần Biến

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 680