321 - May màngày mai mới là ngày vấn Thiên đại hội ba năm một lần của Dương gia bảo. Đối với hắn đã bước vào bậc cao mà nói, vấn Thiên đại hội của Dương gia bảo căn bản giống như một chuyến đi về nhà chưa từng để vào mắt.
322 Theo Dương Phàm lên tiếng, mọi người đều thầm kinh hãi không tự chủ được ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà. "Vèo!"Một bóng trắng mơ hồ không rõ, từ trên nóc nhà chợt lóe rồi bỗng nhiên biến mất.
323 Gã học đồ Y quán truyền báo thanh âm hơi run rẫy khó có thể che dấu rung động trong lòng. Phải biết rằng Dương gia bảo, Vũ Vụ Sơn Trang đều là thế lực đứng đầu ở nơi này tính uy hiếp rất mạnh.
324 Dương gia bảo. Cách biệt ba năm Dương Phàm cũng từng nghĩ tới sẽ dùng phưong thức nào trở về nơi đây. Đêm nay, hắn được lão tổ đứng trên vạn người của Dương gia bảo đích thân mời về nơi này.
325 Sau tiếng kêu của lão tổ Kinh đô Dương gia, năm tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bao gồm cả Dương Vũ toàn bộ phi ra ngoài chạy trốn. - Xuống đi!Dương Phàm nhẹ nhàng cười, đột nhiên vung tav lên, bốn cường giả Trúc Cơ Kỳ phi ở phía trước đều từ trên bầu trời rơi xuống.
326 Keng keng! Ầm ầm!Một bên khác ngân giáp khôi lỗi tạm thời chống đỡ công kích của Cẩn sư tỷ. Cẩn sư tỷ cũng nằm trong phạm vi công kích của Huyền Cương Bảo Phiến của Dương Phàm nhưng nàng thân là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, phép lực hùng hậu.
327 - Đại ca. Đây là túi trữ vật của mấy người kia huynh kiểm kê một chút. Dương Lỗi đem chiến lợi phẩm của bốn cường giả Trúc Cơ Kỳ, Từ tiên sinh đều cầm tới.
328 Mắt thấy tu sĩ càng ngày càng tụ tập nhiều quanh vấn Thiên đài, thậm chí xa xa vượt qua cực hạn Dương gia bảo có thể khống chế. Còn may đại đa số tu sĩ này đều là tới xem náo nhiệt, nếu cố ý gây sự đủ để diệt Dương gia bảo vài lần.
329 Phốc!Cự phủ dài hơn trượng kia hung hăng bổ lên Lục sắc Tháo Giáp bị quầng sáng màu lục giảm hơn nửa lực đạo phát ra tiếng động như đánh lên cỏ khô.
330 Phịch!Sở Vân Hàn như diều đứt dây rơi xuống mặt đất thân thể suy yếu vô cùng. - Ồ?Dương Phàm cảm giác được biến hóa khác thường của u Minh Ma Diễm trong tay mình.
331 Vèo!Đúng lúc này, ngoài mười mấy dặm một quang ảnh màu đen kinh thế hãi tục đuổi theo hướng Dương Phàm bỏ chạy. - Không nghĩ tới lại nhanh như vậy! Ngay cả Độc Vương không thể kiềm chề hắn giây lát.
332 Giờ khắc này Tam u lão ma đối thủ của hắn trong mắt đều không kìm được hiện lên một tia kinh hãi. Ý cảnh kiếm đạo vô thượng trên thân Vô Song phối hợp cùng thân thể đạt tối một loại trình độ hoàn mỹ tự nhiên, nhân kiếm hợp nhất.
333 Độc Vương lưng còng bị nặng ông thất bại. Ngay cả Độc Vương Nguyên Anh Kỳ còn thất bại vậy Ám Thiên Quân Vương nho nhỏ có thể sao?Vô Song có thể làm được sao?Cái chết của Ám Thiên Quân Vương.
334 Tam u Lão Ma thì thào tự nói, trong mắt hiện rõ vẻ vô lực. Dương Phàm đã thành công chạy ra ngoài ngàn dặm. Cuối cùng thì kế hoạch cùng bố cục đuổi giết kín kẽ cẩn mật của Tam u Lão Ma tuyên bố phá sản.
335 Đây là lời khi Ám Thiên Quân Vương còn sống lưu lại. Giờ phút này cầm hai vật trong tay, trong lòng Dương Phàm có một cảm thụ khó tả.
336 "Thốc"Một bổng đánh tới có thể nói là kinh thiên địa - khiếp quỷ thần, thanh thế mênh mông hùng dũng rõ ràng thanh còn này cũng thuộc loại Pháp bảo mang thần thông trọng hình cùng một loại với Phương Thiên Kim Minh Chuyên của Dương Phàm.
337 - Chỉ còn lại một mình ngươi!Khóe miệng Dương Phàm lạnh lùng nhếch lên. Uy lực của Ma Hoàng Kiếm ra ngoài sở liệu của hắn, dưới một kích như vậy không chỉ làm hư hỏng Pháp bảo của đối phương, ngay cả thanh niên tóc tím thân là chủ nhân cũng bị hao tổn tâm thần.
338 Đồn đãi rằng tại những niên đại rất xa xôi trước, Vương triều Đại Tần được xưng là Tiên Tần thống trị toàn bộ lãnh thổ Đông Thắng Đại Lục diện tích hàng tỷ dặm.
339 Dương Phàm nắm chặt cánh tay Thi Dao trắng như tinh ngọc hai mắt ngưng nhìn giai nhân trước mắt, dung nhan thanh nhã như tranh cùng ý cười vui vẻ, để cho trong lòng hắn có phần không đành lòng.
340 "Dao động linh lực này rất kỳ lạ, Không tốt là đến từ cổ truyền tống trận. "Đại tu sĩ Kim Đan biến sắc hóa thành một đạo kiếm quang kinh hồn nhanh chóng bay về phía cỗ truyền tống trận.
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Võng Du, Tiên Hiệp
Số chương: 50