Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Hà Phong Bạo Chương 76 + 77: Tinh Vẫn Kiếm Tông.

Chương trước: Chương 75 : Tuyệt Cảnh Chém Giết (2)



Gần kề một mình Từ Huyền, thời gian qua một lát, đã giải quyết bảy tám tên đạo phỉ, giết đến chúng Huyết Linh Đạo hãi hùng khiếp vía, liên tục giữ một khoảng cách cùng hắn.

Có thể tưởng tượng, người chém giết thành viên Huyết Linh Đạo nhiều nhất, ban thưởng phong phú nhằm vào ngoại môn đệ tử, không phải Từ Huyền thì không còn ai.

Thủ đoạn độc sát như thiểm điện của hắn, một lần hành động thay đổi chiến cuộc, làm cho đệ tử Phong Vũ Môn sĩ khí tăng nhiều, thành viên Huyết Linh Đạo liên tục bại lui.

- Từ sư đệ, không nghĩ tới ngươi thật có thể đánh nhau.

Vài tên ngoại môn đệ tử đi qua bên người, mặt mũi tràn đầy kính sợ cùng kinh ngạc.

- Cái kia còn phải nói, Từ sư đệ am hiểu nhất là cận thân bác đấu!

Một ngoại môn đệ tử khác nói, thần sắc hơi sùng bái.

Nhưng mà, Từ Huyền du kích xuyên thẳng qua, ánh mắt vẫn lạnh như băng, khuôn mặt lạnh lùng, giống như máy móc vô tình.

Mỗi một động tác, từng bộ pháp, mỗi lần công kích, đều cẩn thận tỉ mỉ, một chiêu độc sát một mục tiêu.

Thông qua trận chiến này, Từ Huyền cũng vận chuyển Độc tự quyết càng thuần thục, chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân càng thêm mượt mà thông thuận, tu vị ẩn ẩn tăng hơn một phần. . .

Từ Huyền dùng thủ đoạn lôi đình Độc sát, làm cho song phương Huyết Linh Đạo cùng Phong Vũ Môn đều kinh sợ, lập tức sắp sửa thay đổi thế cục.

Độc nhãn Tào lão đại đang chém giết áp chế Nhạc Phong, nhìn thấy thân ảnh bất định của Từ Huyền xuyên thẳng qua, bộ mặt hung lệ, lộ ra sát cơ:

- Trong Tiên môn còn có cao thủ thế tục bực này, giết chết nhiều huynh đệ của ta như vậy. . .

Gần kề bị con mắt Tào lão đại nhìn qua, Từ Huyền chỉ cảm thấy giống như hàn ý thấu xương cùng sát cơ, lan khắp toàn thân, cực kỳ lạnh lẽo. Dù là hắn thân ở trong trạng thái cực tĩnh, cũng khó có thể che đậy sát cơ cùng áp bách bực này. Thực lực Tào lão đại này, so với Vạn Phúc Sơn là hơn xa rất nhiều.

Nhưng khuôn mặt Từ Huyền lạnh lùng như máy móc, bất vi sở động, thậm chí thân thể không có bất kỳ một tia dừng lại, giống như độc xà, chui vào trong thành viên Huyết Linh Đạo.

- Cùng tiến lên, tiêu diệt hắn!

Ba bốn tên Huyết Linh Đạo mắt lộ ra hung quang, mặt mũi tràn đầy khát máu, huy động loan nhận trong tay, từ bốn phía vây công tới.

Ngay lập tức, Từ Huyền lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, đồng thời bị bốn tên Huyết Linh Đạo công kích, thân hình gần như bị lưỡi đao bao phủ.

Cục diện như thế, làm cho chúng đệ tử Phong Vũ Môn ở phía sau biến sắc, đều vì Từ Huyền mà đổ mồ hôi.

Dù Từ Huyền có mạnh hơn nữa, nhưng đối mặt bốn tên Huyết Linh Đạo tu vi không kém vây công, đó cũng là tràn đầy nguy cơ.

Hô xuy xuy Xùy~~

Vài thanh loan đao mang theo hàn phong bức người, vây Từ Huyền kín không kẽ hở, làm lòng người lạnh mình.

Dương Tiểu Thiến mắt lộ ra vẻ không đành lòng, tiểu cô nương Du Cầm kia càng là vô ý thức nhắm mắt lại.

Nhưng mà, ở bên trong loại hoàn cảnh này, khuôn mặt Từ Huyền lạnh lùng giống máy móc như trước, không có gì sợ hãi, không mang theo bất luận tình cảm gì thuộc về nhân loại.

Ở trong mắt của hắn, bốn gã Huyết Linh Đạo nhìn như dữ tợn đáng sợ kia, động tác lại chậm chạp như thế. . . quả thực là sơ hở chồng chất!

Hai chân hắn khép lại, cùng thân thể hợp thành một đường, rồi đột nhiên ngửa ra sau, thân thể giống như một cây non mềm dẻo, trong chốc lát vượt qua chín mươi độ.

Từ bộ vị đầu gối bắt đầu, trên thân ngoặt chiết như một tấm thiết bản, trong nháy mắt tránh thoát bốn đạo loan nhận công kích.

Xa xa nhìn lại, thân thể Từ Huyền giống như cắt thành hai đoạn, làm da đầu người run lên!

Nếu như vậy thì cũng thôi, càng kinh người là, ở trong cái chớp mắt này, một cái chân của hắn đưa lên cao, cùng nửa thân trên hình thành một đường thẳng, cùng mặt đất song song, bỗng nhiên xoay tròn 360 độ!

Động tác như thế này, quả thực đạt tới tình trạng biến thái, trên trận rất nhiều song phương giao chiến, đều trợn mắt há hốc mồm.

Không luận thành bại gì, cũng bất luận thắng bại, lại càng không nói giết địch gì nữa.

Gần kề tổ hợp động tác này, là người kinh tâm, không khỏi làm người hoài nghi, cốt cách cùng thân hình của hắn, rốt cuộc là cái gì?

Nhưng mà, động tác cực hạn phi nhân loại này, không chỉ là tạp kỹ đùa nghịch.

PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC!

Đang xoay tròn 360 độ, hai tay Từ Huyền duỗi ra hai đầu ngón tay, như thiểm điện điểm vào yếu huyệt của bốn địch nhân.

Mắt thường nhìn lại, một mảnh hư ảnh biến ảo đỏ tía, như độc xà toán loạn.

- Ah ah. . .

Bốn gã Huyết Linh Đạo liên tiếp phát ra tiếng kêu thảm thiết, bộ vị yếu hại trong đũng quần như bị độc xà công kích.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương kia, làm cho người sởn hết cả gai ốc, không ít người rùng mình một cái.

Bịch! Bịch. . .

Ngay sau đó, bốn gã Huyết Linh Đạo ngã xuống đất mà vong, làn da tử hắc một mảnh, giống như trúng độc bỏ mình.

- Bên trên móng tay của hắn có độc?

Thành viên Huyết Linh Đạo tâm kinh đảm hàn, trong ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền, tràn ngập sợ hãi vô tận.

Theo bốn gã Huyết Linh Đạo này bỏ mình, Từ Huyền liên tiếp giết chết mười hai Huyết Linh Đạo, cơ hồ đạt tới tổng số một phần ba.

Ở Từ Huyền độc sát, ngắn ngủn một lát thời gian, Huyết Linh Đạo bị giết đến chạy trối chết, cục diện một mảnh rối loạn.

Nhưng mà, tình huống tốt đẹp này, không có tiếp tục bao lâu.

- Hừ hừ. . . Nên xong đi!

Một giọng nói lạnh như băng, từ lối vào hạp cốc truyền đến.

Trong lòng mọi người rùng mình, ghé mắt xem xét, chỉ thấy Hắc y nữ nhân lúc trước tọa trấn ở cửa sơn cốc, thân hình giống như hắc ưng, xung trận lên trước, hướng bên này đánh tới.

- Trước giải quyết ngươi!

Hắc y nữ nhân cách không giơ chưởng lên, vài đạo hàn tinh màu xanh da trời, từ hơn mười thước bắn ra ngoài.

Khóe mắt Từ Huyền liếc qua, lập tức hoảng sợ, một cổ nguy cơ trí mạng bức tới.

Tiên pháp công kích kia còn chưa tới, máu của hắn đã giống như bị đống kết vậy.

Ở trước mắt nguy cơ, hắn hét lớn một tiếng, khí huyết toàn thân trào lên, thân thể trực tiếp dán trên mặt đất, như linh xà nhảy lên, dịch chuyển khỏi nơi đó hai ba mét.

Leng keng phanh!

Vách núi cứng rắn xuất hiện ba hố lớn như chén ăn cơm, mảnh đá vẩy ra, làm lòng người vì sợ hãi mà tâm thần rung động.

Từ Huyền tránh thoát một kích này, thân hình hoàn toàn không dám thả lỏng, dứt khoát tựa như cá chạch, không có quy luật chút nào toán loạn, phòng ngừa Hắc y nữ nhân kia công kích.

- Ồ!

Hắc y nữ nhân kia lộ ra kinh dị, chỉ là Phàm sĩ luyện thể, có thể tránh thoát công kích của mình.

Nàng vừa mới chuẩn bị tiếp tục công kích, chợt nghe độc nhãn Tào lão đại hét:

- Lão Nhị! Trước tiêu diệt tiểu tử này.

Độc nhãn lão đại nói tự nhiên là tu vị mạnh nhất Nhạc Phong, lúc này đã bị áp chế hạ phong. Chỉ cần giết chết Nhạc Phong, những người còn lại của Phong Vũ Tiên Môn sẽ sụp đổ.

- Hảo một tiểu bạch kiểm, ta cũng có chút không đành lòng ra tay.

Hắc y nữ nhân liếm liếm đầu lưỡi, phối hợp mặt mũi tràn đầy mặt rỗ của nàng, chỉ làm cho người nôn mửa

Mặc dù trên miệng nàng nói như vậy, nhưng thủ hạ không lưu tình chút nào, ánh sáng màu lam trên người lóe lên, từ phía sau lưng lăng không một chưởng.

- BA~!

Lam vụ trong lòng bàn tay rung rung, một cổ sương mù màu xanh da trời bắn đi, ngăn trở đường lui của Nhạc Phong.

- Không tốt!

Thân hình Nhạc Phong cứng đờ, vẻ băng lạnh kia làm cho tốc độ hắn trì trệ, bên kia Tào lão đại đã bổ tới một đao lăng lệ ác liệt.

Hắn muốn tránh cũng không được, cũng bất chấp thương thế, hai tay ngưng tụ ra một màn sáng thanh sắc.

Bành két…

Đao mang huyết sắc oanh kích lên màn sáng, trong khoảnh khắc sụp đổ tan rã, "PHỐC" Nhạc Phong phun ra một búng máu, thương thế lại tăng thêm lần nữa, cả người nằm rạp trên mặt đất, toàn thân vô lực.

- Nhanh đi cứu Nhạc sư huynh!

Đệ tử Tiên môn kinh hoảng thất sắc.

Trong nội tâm Từ Huyền cũng "Lộp bộp" một tiếng, một khi Nhạc Phong bị giết, một phương Phong Vũ Môn này, sẽ gặp phải một hồi tàn sát, đến lúc đó tỷ lệ hắn chạy trốn cũng chỉ có hai ba thành.

- Tên mặt trắng này lưu cho ta hưởng dụng. . .

Hắc y nữ nhân lại ngăn trở độc nhãn lão đại ra tay, một chưởng đánh Nhạc Phong bất tỉnh, trong mắt lóe ra tham lam chi sắc.

- Lão Nhị, người này chỉ sợ là tiên môn chân truyền đệ tử, thiết yếu nhanh chóng giải quyết."

Thần sắc Độc nhãn Tào lão đại lạnh như băng, làm cho Hắc y nữ nhân một hồi do dự cùng không muốn, âm tình bất định.

Tình hình như thế, làm cho Từ Huyền kinh ngạc, nghĩ thầm: hiện tại đúng là thời cơ chạy trốn tốt nhất.

Thân thể của hắn kéo căng, thời điểm mới vừa quan sát lộ tuyến, cùng với tính toán có nên chạy trốn hay không, ánh mắt lại bị vài đạo thân ảnh phía trước hấp dẫn.

Sưu sưu sưu…

Cửa vào hạp cốc, ba thân ảnh phiêu dật đang hướng bên này chạy đến.

Một người nam tử trong đó, anh tuấn phiêu dật, lưng đeo bảo kiếm, cách thật xa, liền phát ra một tiếng cười lạnh:

- Một đám đám ô hợp!

Bên trong thanh âm lạnh như băng kia, lộ ra khinh thường trần trụi.

Song phương đang đứng ở thời khắc giao chiến mấu chốt, bỗng nhiên yên tĩnh.

Đám ô hợp?

Khẩu khí thật lớn!

Chẳng khác gì là một câu, đều đắc tội hai phe giao chiến.

- Người nào!

Tâm thần Độc nhãn Tào lão đại rùng mình không hiểu, cùng hai người Hắc y nữ nhân, đều cảm nhận được một cổ khí tức lăng lệ ác liệt, thân thể cứng ngắc.

Ba người vừa đến kia, đều là mặc pháp y Thâm Lam, thuần một sắc lưng đeo bảo kiếm, hai đầu lông mày lộ ra khí tức lăng lệ ác liệt, giống như kiếm ra khỏi vỏ.

Vụt!

Nam tử cầm đầu cao lớn hùng vĩ, đã phi thân đến phụ cận.

Tập trung nhìn vào, hình dáng nam tử này rõ ràng, góc cạnh lãnh khốc như đá cẩm thạch, một đôi con ngươi lăng lệ ác liệt, khí tức bá đạo.

Lãnh khốc, bá đạo, bao quát chúng sinh!

Hắn vừa mới dừng chân, giống như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí lạnh lùng, dĩ nhiên tản mát ra đi, thẳng thúc tâm thần.

- Bọn họ là đệ tử Tinh Vẫn Kiếm Tông, người cầm đầu chỉ sợ là tân tú mới quật khởi…Nhiếp Hàn.

Vạn Phúc Sơn liếc nhận ra lai lịch ba người này, trên mặt nửa vui nửa buồn.

Đề cập tới Tinh Vẫn Kiếm Tông này, vẫn là lão hàng xóm cùng Phong Vũ Môn, hai tông cùng tồn tại ở Tinh Vũ Sơn, chỉ cách một cái vực sâu, bình thường cực kỳ ít xuất hiện.

- Ha ha ha. . . tân tú mới quật khởi của Phong Vũ Môn, cũng không gì hơn cái này.

Nhiếp Hàn lăng lệ ác liệt nhìn aunh, rơi xuống Nhạc Phong bị Hắc y nữ nhân nắm bắt, trong giọng nói lộ ra vài tia trào phúng.

Chúng đệ tử Phong Vũ Môn nghe vậy, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

- Nghe đồn tam đại thủ lĩnh Huyết Linh Đạo thực lực bất phàm, lần này chúng ta đến, một là báo thù cho một vị sư đệ chết đi, hai là lấy các ngươi làm đá mài đao cho Nhiếp mỗ ta trùng kích Luyện Khí tam trọng!

Nhiếp Hàn một tay chậm rãi phóng lên chuôi kiếm ở sau lưng.

Đá mài đao!

Độc nhãn lão đại, Hắc y nữ nhân, thiết tháp đại hán, sắc mặt tam đại thủ lĩnh tái nhợt.

- Cuồng vọng tiểu nhi, chỉ là kiếm tu Luyện Khí nhị trọng, cũng dám cuồng vọng. . . Muốn chết!

Hắc y nữ nhân giận dữ, thân hình nhoáng một cái, bắn ra một mảnh hàn tinh màu xanh da trời, nhanh chóng bao trùm tới.

- Chết!

Thanh âm lạnh như băng, ở trên hư không vang lên, khiến cho tâm thần mọi người run lên.

BOANG...

Một đạo hàn quang xẹt qua hơn mười mét hư không, mảnh hàn tinh màu xanh da trời kia, trong khoảnh khắc hóa thành nát bấy.

Thân hình Hắc y nữ nhân run lên, đứng thẳng bất động tại chỗ, thần sắc ngưng trệ, bờ môi kiệt lực muốn động, lại một thanh âm cũng phát không ra.

Trên trán của nàng, một vết máu từ trên xuống dưới, cả người một phân thành hai.

- Bịch!

Hắc y nữ nhân chia làm hai nửa thi thể, chết trong vũng máu, tình cảnh thê thảm đập vào mắt. . .

Chỉ một thoáng, toàn bộ trong tiểu cốc liền tĩnh mịch.

Tất cả mọi người nhịn không được, ngược lại hít một hơi.

Run sợ lan tràn trong lòng tất cả mọi người Huyết Linh Đạo, trong mắt lộ ra sợ hãi cực hạn, thân hình run rẩy.

Độc nhãn lão đại cùng thiết tháp đại hán, thân thể cứng ngắc, tiếp theo trong mắt dâng lên hỏa diễm cừu hận rung rung.

Trong đầu Từ Huyền truyền đến tàn hồn kiếp trước than thở:

- Rất lâu rồi không có chứng kiến hạt giống kiếm tu tốt như vậy. . .

- Kiếm tu?

Từ Huyền thu liễm khiếp sợ trong lòng, cẩn thận dò xét Nhiếp Hàn và hai gã đệ tử Tinh Vẫn Kiếm Tông.

Đây là lần đầu Từ Huyền chứng kiến kiếm tu chính thức của Tu chân giới.

Trí nhớ ở kiếp trước, làm cho hắn đối với kiếm tu tồn tại, có chỗ hiểu rõ, cũng sinh lòng kiêng kị.

- Kiếm tu. . . Dùng kiếm nhập đạo, là một phương thức tu hành vô cùng cực đoan.

Trong giọng nói tàn hồn kiếp trước, lộ ra một tia nhớ lại:

- Một đạo này, trong nội tâm chỉ có kiếm, truy cầu công kích chí cường. Luận lực công kích, khinh thường quần hùng, càng là chú ý một kiếm phá vạn pháp. Tinh anh bên trong Kiếm tu, bộc phát ra công kích, thường thường có thể miểu sát cùng giai, thậm chí vượt cấp chém giết. . . Trước mắt người này, chính là loại người kia, ngươi phải cẩn thận một chút.

Miểu sát cùng giai! Vượt cấp chém giết!

Trong lòng Từ Huyền khẽ run lên, thần sắc nhìn về phía Nhiếp Hàn kia, càng thêm ngưng trọng cùng kiêng kị.

Đều là Luyện Khí nhị trọng, nhưng vừa rồi hắn chỉ dùng một chiêu liền chém Hắc y nữ nhân kia thành hai đoạn, lãnh khốc, bá đạo, sát phạt quyết đoán như thế.

Lúc này, Nhiếp Hàn một kiếm chi uy, chấn nhiếp toàn trường.

Vô luận là thiết tháp đại hán Tào lão Nhị thô bạo tàn nhẫn, hay là Luyện Khí tam trọng độc nhãn Tào lão đại, đều cảm thấy run sợ.

Dù là tu vi của độc nhãn Tào lão đại, cao hơn Nhiếp Hàn một bậc, trong nội tâm cũng hàn ý lan tràn. Người này đáng sợ, chỉ sợ là kỳ tài kiếm đạo trăm năm khó gặp!

- Nhiếp Hàn này gia nhập Tinh Vẫn Kiếm Tông chỉ có nửa năm, tu vi từ Luyện Thể ngũ trọng, đột phá tới Luyện Khí nhị trọng bây giờ. Từng nghe nói trước kia hắn là một kiếm khách thế tục, nhưng thiên phú cùng ngộ tính đều rất tốt, sau khi tiến vào Kiếm Tông, từng dùng tu vi Luyện Khí nhất trọng, đã đánh bại đồng môn Luyện Khí nhị trọng. . .

Loading...

Xem tiếp: Chương 78: Võ Đạo Cấm Thuật. (1)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Vòng Xoáy Chết

Thể loại: Truyện Ma

Số chương: 43


Xông Vào Ngõ Âm Dương

Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn

Số chương: 100


Mưu Sắc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 49