- Ha hả, một cửa cuối cùng khảo hạch là thứ trọng yếu nhất, nó so với thiên phú, ngộ tính các loại đều phải trọng yếu hơn, nó là căn bản của bất cứ sinh linh nào đặt chân trên thế giới này... Đó chính là thực lực!
- Một cửa cuối cùng rất đặc thù, máu tanh mà tàn khốc. Trong một cửa này thậm chí có thể chém giết cướp giật, chỉ cần có thực lực, ngươi có thể xưng vương!
Lời vừa nói ra, hơn mười ga thiên tài tối đỉnh tiêm đều nghe được.
- Quá tốt!
Trên người Mông Thủy mơ hồ nhảy lên cao chiến ý, so đấu thực lực, luận chiến luận chiến, hắn có lòng tin tuyệt đối.
Đồng thời, mấy người Tà Ương, Tử Ô cũng đều lộ vẻ vui mừng, ai nấy xoa xoa tay.
Biết được nội dung một cửa cuối cùng, Từ Huyền cũng không cảm thấy kinh ngạc ngoài ý muốn, trong lòng ngược lại buông ra một hơi thở.
- Hừ! Một cửa cuối cùng này, có thể tùy ý chém giết, tranh đoạt bảo vật, thực sự là cơ hội ngàn năm khó gặp!
Tà Ương ánh mắt u lạnh như điện, sát khí lộ ra.
Từ Huyền đang khoanh chân mà ngồi, lại đột nhiên cảm thụ được một cổ sát khí hàn ý, mơ hồ có chút nguy cơ áp bách.
- Tà Ương!
Trong khảo hạch lần này, bài danh nhiều lần ở phía trước, bản thân cũng là một trong Tam Dương Cảnh tam đại bất thế kỳ tài, thực lực gần với Vô Không Minh.
- Từ Huyền này thiên phú tiềm lực quá đáng sợ, một cửa cuối cùng vô luận như thế nào cũng phải để hắn lưu lại.
Sát ý trong lòng Tà Ương, không thể dao động.
Từ Huyền nhíu mày, xem ra một cửa cuối cùng này, khẳng định không thiếu được một chút phiền phức. Thực lực của địch nhân, so với Cát Thu lúc trước, cường đại hơn không chỉ một tầng thứ. Lại thêm bên cạnh còn có bốn gã đồng tông trợ thủ.
- So đấu thực lực, ta cũng không sợ ai.
Từ Huyền cũng rất tự tin.
Chẳng những hắn tự tin, tuyệt thế thiên tài bài danh trước mười, đều lòng tin mười phần, đối với một cửa cuối cùng vô cùng chờ mong.
Đặc biệt bên cạnh Mông Thủy, trên người cổ chiến ý và lòng tin kia cường đại không thể tưởng tượng được.
Hiển nhiên tại mấy cửa trước, chúng thiên tài ít nhiều có chút nghẹn, muốn tại một cửa cuối cùng đại triển quyền cước, bỏ qua xui xẻo phía trước.
Bất quá ở trong mọi người, chỉ có một người, đối với một cửa cuối cùng không có biểu hiện ra bất cứ hứng thú gì.
Người này chính là Vô Không Minh.
Vô Không Minh thần sắc đạm mạc, đối với ngoại giới không chút nào quan tâm, cũng không hề nhìn đến.
Trong vẻ mờ ảo, có một loại ý vị cô độc tịch mịch.
Mà chúng thiên tài, trong ánh mắt nhìn về phía hắn đều lộ ra kiêng kỵ và sợ hãi thật sâu.
Mặc kệ là trước tham gia thánh cảnh khảo hạch, hay vẫn là ở trong khảo hạch Vô Không Minh đều là một thần thoại.
Trước khảo hạch, hắn được xưng là "dưới kiếm không ai địch nổi một chiêu" trong tài tuấn mới xuất hiện.
Trong khảo hạch, bất cứ một phương diện nào, hắn đều là dẫn đầu xa xa, danh phù kỳ thực.
Đương nhiên, trong đông đảo thiên tài này, cũng mơ hồ có một hai người đối với Vô Không Minh biểu hiện ra chiến ý.
Một trong số đó, là Ám Không Điện Tử Ô.
- Từ cổ đến nay, Ám Không Điện ta truyền thừa mỏng manh, nhưng luận thực lực, có thể nói bễ nghễ vô địch, trong cùng giai không có người không thể chém giết.
Trong mắt Tử Ô sát khí thoáng hiện.
Vô luận là vinh quang khu sử hay là mê hoặc tham lam, Tử Ô đều hạ quyết tâm.
Mà một người khác chính là Mông Thủy bên người Từ Huyền.
- Huyết mạch lực lượng đặc thù của Mông Thủy, chiến lực thập phần đáng sợ, năm xưa hầu như là một chiêu đánh bại Tuyền Chu cùng giai. Có thể, hắn thực có khả năng khiêu chiến Vô Không Minh.
Từ Huyền âm thầm ước định nói.
Thời gian thong thả mà trôi qua.
Thoáng cái chớp mắt, cửa thứ ba thời gian hai tháng đã tới kỳ hạn.
Trong lúc này, đại bộ phận thiên tài, nhất nhất mở ra Thiên Ngộ Môn.
Đương nhiên, cửa thứ ba này, cũng lưu lại năm sáu mươi thiên tài đỉnh tiêm.
- Trong hai tháng, người còn không có thành công đều bị đấu loại.
Thanh âm bất hủ Kim Đan Kim Đan quanh quẩn trong đại điện.
Còn lại năm sáu mươi người, thần tình chán chường rời khỏi, trong đó bao gồm cả Thất Hiền Các Vũ Điệp.
Vũ Điệp trước khi đi, nhìn về phía bốn người Từ Huyền đồng tông, ánh mắt ảm đạm.
Từ Huyền nghĩ thầm, cái này đối với Vũ Điệp mà nói, vị tất không phải một may mắn.
Bởi vì một cửa cuối cùng sẽ là càng tàn khốc gấp chục lần!
Sau đó, dựa theo lệ cũ lại bắt đầu phát ra phần thưởng cửa thứ ba.
- Trước hai mươi, phần thưởng Ngũ Phẩm linh đan Thánh Xuân Đan một viên, Thượng phẩm linh thạch, ba khối.
- Trước mười, thêm vào thưởng cho Ngũ Phẩm tài liệu Huyền Linh Tinh một khối, Thượng phẩm linh thạch, tăng thêm tới năm khối.
- Trước ba, thêm vào thưởng cho Ngũ Phẩm tài liệu Huyền Linh Tinh hai khối, Thượng phẩm linh thạch tăng thêm tới bảy khối.
- Đệ nhất danh, thêm vào phần thưởng Ngũ Phẩm tài liệu Huyền Linh Tinh ba khối, Thượng phẩm linh thạch, tăng thêm tới mười khối.
...
Phần thưởng cùng hai cửa trước, cơ bản giống nhau.
Trong đó Thánh Xuân Đan chính là thánh dược cứu mạng, tại trình tự Đan Đạo dù cho đã bị trọng thương thế nào, chỉ cần còn có nửa điểm sinh cơ, là có thể trong khoảng thời gian ngắn quay lại, thậm chí khôi phục đến tiêu chuẩn đỉnh phong, dược hiệu có thể xưng được là nghịch thiên.
Thánh Xuân Đan này, đối với bất kỳ kẻ nào ở đây, đều là linh đan thánh dược cầu còn không được.
Nắm giữ đan dược này, hầu như ngang với tăng thêm nửa cái mạng.
- Thánh Xuân Đan rất tốt sử dụng, mà Huyền Linh Tinh này, vừa lúc có thể dùng cho trang thứ năm Thiên Giới Thư luyện chế Khôi Lỗi, một ngày đem tài liệu này gia nhập đi vào, có thể tăng thêm uy lực tiên pháp Khôi Lỗi thật lớn.
Từ Huyền đối với phần thưởng lần này, vẫn như trước rất thoả mãn.
Tiếc nuối duy nhất là lần này tiến nhập, hắn chỉ đạt được một khối Huyền Linh Tinh, không biết một cửa cuối cùng có thể đoạt được một khối hai khối nữa không.
- Kế tiếp là một cửa cuối cùng...
Bất hủ Kim Đan thần uy cường đại, bao phủ cả đại điện khảo hạch.
Còn lại hơn hai trăm thiên tài, toàn bộ đều ngừng thở.
Đoạn trưởng lão áo bào trắng, chậm rãi đi tới, thanh âm trong sáng:
- Một cửa cuối cùng Thiên Lục Nguyên.
Thiên Lục Nguyên!
Bốn cửa khảo hạch này, mỗi một cửa đều có chứa một chữ Thiên.
Cửa thứ nhất: Thiên Cảnh Kiều, khảo cứu tâm cảnh ý chí.
Cửa thứ tư: Thiên Lục Nguyên, khảo nghiệm thực lực.
- Một cửa cuối cùng quy tắc là ở trong Thiên Lục Nguyên sinh tồn một tháng. Cuối cùng lấy lệnh bài thông quan bao nhiêu để sắp xếp thứ tự. Trong lúc đó, cho phép chém giết, cho phép tranh đoạt, có thể sử dụng tất cả thủ đoạn. Ai có càng nhiều lệnh bài thông quan, cuối cùng đạt được phần thưởng càng lớn.
- Lấy số lượng lệnh bài thông quan nhiều ít định thắng bại, nhưng trong tay mỗi người, đều chỉ có ba khối lệnh bài thông quan, thế tất phải giết chóc, cướp đoạt của người khác. Mà một cửa này cho phép sử dụng tất cả thủ đoạn, chém giết, đánh lén, cái gì cũng đều có thể.
Ở đây thiên tài không có một kẻ ngốc, lập tức hiểu thông yếu tố trong đó.
- Cái này hoàn toàn bức người chém giết, không có thực lực căn bản khó có thể sinh tồn.
Số ít thiên tài trong lòng phát lạnh.
Đương nhiên, đại bộ phận thiên tài, chiến ý cuộn trào mãnh liệt, đối với thực lực của chính mình rất có tự tin.
- Hơn nữa, phần thưởng một cửa cuối cùng sẽ hơn xa mấy cửa phía trước, thậm chí so với mấy cửa trước toàn bộ phần thưởng cộng lại, còn phải phong phú gấp chục lần.
Đoạn trưởng lão tiếp tục nói.
Lời vừa nói ra, chúng thiên tài thực lực mạnh mẽ tâm thần phấn chấn.
Phần thưởng một cửa cuối cùng hơn xa lúc trước cả chục lần, tuyệt đối mê người!
- Một cửa cuối cùng, ba ngày sau tiến hành. Nếu như tâm sinh ra sợ hãi. Có thể tự do lựa chọn rời khỏi, nhưng phần thưởng đạt được cần trả lại thánh cảnh.
Đoạn trưởng lão nhàn nhạt nói xong, sau đó khoanh chân mà ngồi.
Còn lại thời gian ba ngày, đại bộ phận thiên tài đều nghỉ ngơi dưỡng sức.
Cũng có số ít người, trong lòng đang làm nghìn vạn suy tính: rốt cuộc là tiến nhập cửa thứ tư, hay là rời khỏi?
Trong ba ngày này, chỉ có hai người lựa chọn rời khỏi. Bọn họ cũng không có đạt được phần thưởng.
Ở trong ba cửa trước, có thể giết vào trước hai mươi, cũng đạt được phần thưởng, đều là người nổi bật trong thiên tài, tự nhiên lòng tin tràn đầy sẽ không rời khỏi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thời gian ba ngày đã đến.
- Hiện tại sẽ tiến nhập cửa thứ tư - Thiên Lục Nguyên.
Trong mắt Đoạn trưởng lão tinh quang chợt lóe:
- Một cửa này sẽ ở trong thánh cảnh tiến hành. Có thể nói là có đi không có về, hiện tại các ngươi đã không có dư địa lựa chọn, chỉ có dùng thực lực chứng minh tất cả.
Trong đại điện khảo hạch, một vị trưởng lão, tứ đại Kim Đan, hơn mười Kim Giáp thị vệ, mấy trăm Ngân Giáp thị vệ duy trì trật tự.
Còn lại hơn hai trăm thiên tài, đều bước vào một thông đạo phía trước trong đại điện.
Đi ra thông đạo, phía trước trở nên sáng sủa, quang vụ dày đặc quanh quẩn, thải quang phiêu đãng.
- Linh khí thật tinh thuần.
Chúng thiên tài đều kinh tâm.
Ở đây độ dày linh khí, đạt được trình độ có thể để phế linh căn cung đều có thể cảm ứng được.
Từ Huyền híp mắt lại chốc lát, mới dần dần thích ứng hoàn cảnh ở đây.
Bầu trời, xanh lam như được tẩy rửa. Trong suốt như bảo thạch.
Cửa vào đại điện, nổi lơ lửng một mảnh đám mây thật lớn, lưu quang lóe ra, cùng với lôi quang phong kính nhè nhẹ.
Dưới thánh cảnh Tu Giả đái lĩnh, hơn hai trăm thiên tài từ bên ngoài đến, đạp đám mây, phiêu nhiên bay về phía xa.
Cùng thời khắc đó, thánh cảnh sẽ đóng lại.
Trên phù không đảo, người từ ngoài đến đều bị khu trục đi ra ngoài.
Mặc kệ là bất hủ Kim Đan của thập tông. Hay là bán bộ Kim Đan của tông phái khác cũng không dám có một tia ý niệm phản kháng trong đầu, nhất nhất rời đi.
Thất Hiền Các Thái Thượng trưởng lão và đệ tử Vũ Điệp cùng nhau theo đường cũ trở về.
Dọc theo đường đi, Thái Thượng trưởng lão nghe Vũ Điệp giảng thuật lại.
Khi biết được Từ Huyền tại cửa thứ hai Thiên Phú Thai tiến vào trước ba, Thái Thượng trưởng lão vẻ mặt chấn động hồi hộp, thật lâu mới hoảng hốt tỉnh lại, than thở:
- Không nghĩ tới ở trong năm người các ngươi, thiên phú tiềm lực lớn nhất ngược lại là Từ Huyền. Lúc này đây, ta thực sự là nhìn nhầm rồi.
Nhìn thông đạo thánh cảnh dần dần đóng lại.
Thanh sam Thái Thượng trưởng lão trong lòng thầm nghĩ:
- Tam Dương Cảnh mấy vạn năm chưa từng đánh vỡ hàng rào thể tu, hắn có thể sáng tạo kỳ tích hay không?
Cùng lúc đó.
Ở trong thánh cảnh, trên một mảnh bình nguyên rộng vô ngần.
Trên đám mây thật lớn, chậm rãi đánh xuống hơn hai mươi thiên tài tuấn tú.
- Khảo hạch một cửa cuối cùng, sẽ ở trong một nén hương sau bắt đầu, trong lúc này là thời gian chuẩn bị, không cho phép tranh đấu. Mặt khác cho một lời nhắc nhở: Thiên Lục Nguyên, phương viên nghìn dặm, địa hình phức tạp, người từ ngoài đến, thần thức sẽ chịu hạn chế, lệnh bài khảo hạch cách xa nhau mười dặm, có thể cảm ứng được lẫn nhau.
Tiếng nói vừa dứt, đám mây thật lớn, chậm rãi nhảy lên cao.
Thời gian nửa nén hương, chúng thiên tài đều tự cấu thành một đoàn đội nhỏ, hướng địa phương không có ai bay đi.
Dưới loại tình huống này, đại phái cấp bậc Tam Dương Thập Tông này rõ ràng chiếm ưu thế.
Bởi vì thập tông đại phái danh ngạch tham gia khảo hạch lúc ban đầu có năm, tư chất thực lực chỉnh thể cực mạnh, người tiến nhập một cửa cuối cùng cũng tương đối nhiều.
Thí dụ như Thất Hiền Các tổng cộng có bốn người: Từ Huyền, Mông Thủy, Hoàng Phủ Lâm, Tuyền Chu.
Bốn người này sẽ kết thành tiểu đội, dưới liên thủ, hầu như không có thiên tài nào có thể chính diện chống lại.
Thất Hiền Các bốn người cấp tốc bay ra mấy trăm dặm đi phía trước, rơi xuống trong một mảnh rừng rậm tươi tốt.
- Đợi lát nữa cùng nhau tác chiến, các ngươi tất cả đều nghe ta chỉ huy.
Mông Thủy trong lời nói lộ vẻ cứng nhắc, sắc mặt lạnh lùng.
Tất cả nghe theo ngươi?
Ba người Từ Huyền đều là nhíu chặt mày lại.
- Hừ! Mông Thủy người này trước khi không có tiến nhập thánh cảnh. Tất cả còn quy củ thành thật. Hiện tại tiến nhập thánh cảnh, lập tức lộ ra chân diện mục.
Hoàng Phủ Lâm âm thầm cười nhạt.
Bất quá tiếc rằng, thực lực của Mông Thủy ở trong mấy người, thoạt nhìn là cường đại nhất, thậm chí có thể khiêu chiến tam đại bất thế thiên tài tam đại bất thế thiên tài, ở trên cả Thiên Lục Nguyên, là tiếp cận tồn tại vô địch.
- Được rồi, Mông Thủy, ngươi thực lực mạnh nhất, điểm ấy không có gì đáng trách. Nhưng chúng ta cùng xuất một môn, hi vọng ở thể ở trong sinh tử hoạn nạn có nhau.
Tuyền Chu thở dài.
- Chỉ cần các ngươi nghe ta an bài, chiến lợi phẩm do ta phân phối, Mông Thủy ta sẽ tận lực bảo chứng các ngươi hoàn hảo thông qua khảo hạch.
Mông Thủy hai tay vây quanh trước ngực, lạnh lùng quét về phía Hoàng Phủ Lâm.
- Ta cũng đồng ý.
Trong lòng Hoàng Phủ Lâm không hiểu phát lạnh, chỉ đành gật đầu đáp ứng.
- Vậy còn ngươi?
Cuối cùng, ánh mắt Mông Thủy lãnh, dừng lại ở trên mặt Từ Huyền.
Lúc này, Tuyền Chu và Hoàng Phủ Lâm đều khuất phục dưới thực lực cường đại của Mông Thủy.
Cuối cùng chỉ còn lại có Từ Huyền.
Dưới Mông Thủy thần quang áp bách lãnh lệ.
- Tạm thời nhìn trước xem sao!
Từ Huyền không chút để ý trả lời.
Lời vừa nói ra, Tuyền Chu và Hoàng Phủ Lâm đều mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Từ Huyền trả lời, ba phải cái nào cũng được.
Hắn không có lựa chọn thần phục, cũng không có lựa chọn đối lập, mà là áp dụng một loại sách lược quan sát.
Mông Thủy nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Nếu như không chịu phục tùng Mông mô, như vậy ở trong chém giết, ta sẽ không sinh tử của ngươi, chiến lợi phẩm cũng sẽ không phân phối cho ngươi.
- Ha hả, Từ mỗ tự tin ở trong Thiên Lục Nguyên, có năng lực tự bảo vệ mình, làm phiền các hạ quan tâm. Về phần chiến lợi phẩm, đó tự nhiên lấy thực lực, xem ai hạ thủ khoái lạc.
Từ Huyền ngữ khí bình thản, lo lắng nói.
Từ một cửa cuối cùng tiến nhập Thiên Lục Nguyên, trong lòng hắn vui sướng, có một loại thích ý tự do, cảm giác vô câu vô thúc.