Mà nam tử hàng lâm trước mắt, thân là Tinh Phong quốc đệ nhất nhân, chỉ sợ sẽ càng khó chơi hơn. Càng khiến lòng hắn băng lạnh chính là đối phương trước đó không lâu đã phá tan Mộng Huyễn Lam Thiên, chém giết Tuyền trưởng lão của bổn quốc.
Từ Huyền mặt ngoài bình thản như giếng cổ, trong lòng một mảnh ngưng trọng, thực lực của Tử Tiêu Quốc Sư này vượt ngoài bản thân đoán trước, lại có thể toàn thắng Nhiếp Hàn, mà khi mình chạy đến vẫn còn có lực đánh một trận nữa.
Lúc này, khí tức uy áp bồi hồi trong hư không mênh mông vô cùng, biến ảo đa đoan, khiến Từ Huyền một hồi sâm lãnh một hồi khô nóng, thập phần khó chịu.
Đây cũng là lần đầu Từ Huyền chính thức giằng có với cường giả Nguyên Đan trung kỳ.
Hắn có thể tưởng tượng, Nhiếp Hàn trước đó chiến đấu gian khổ, có thể kiên trì đến bây giờ đã rất không tệ rồi.
Đợi cho con rối cơ giới mang Nhiếp Hàn ra cách chiến trường một khoảng rất dài thì trong lòng Từ Huyền mới hơi buông lỏng một hơi.
- Quý quốc hơn mười vạn đại quân toàn quân bị diệt, nhưng nếu như có thể lưu các hạ ở lại đây thì mới thực sự là đả kích mang tính trí mệnh.
Từ Huyền chậm rãi vận chuyển hỏa chi tâm và thổ tỳ hai đại lực lượng suối nguồn trong cơ thể.
Tử Tiêu Quốc Sư thần sắc hơi đổi, nếu như mình vẫn lạc, tương lai của Tử Tiêu Quốc nhất định sẽ không lường được.
- Ngươi cho rằng ta không dám
Sắc mặt hắn thoáng chốc lạnh lẽo, trong mắt lộ ra sát ý cừu thị lạnh thấu xương:
- Một trận chiến hôm nay, hơn mười vạn đại quân bị diệt, bản đạo không mặt mũi nào đối mặt với quốc chủ và người cổ thổ nữa, vậy thì dứt khoát không bằng liều chết, ngọc thạch câu phần đi!
Từ Huyền tâm thần rùng mình, cảm nhận được quyết ý cường đại trong lời của hắn.
Tử Tiêu Quốc Sư này tu vị khinh thường các ngươi quanh thân, nếu quả thật liều một cái giá lớn vậy thì đó chính là tràng diện không thể nào tưởng nổi.
- Quốc sư! Không nên --
Một thanh âm nữ tử đau thương u oán truyền đến.
Phụ cần tầng mây phía trước truyền đến tiếng xé gió, người tới là một nữ tử cao quý phong hoa tuyệt đại, một thân cung trang hoa lệ, quần áo sợi tóc mất trật tự, có chút chật vật.
Yên Mi!
Từ Huyền lộ vẻ kinh ngạc.
Tử Tiêu Quốc Sư sắc mặt đại biến:
- Phỉ Nhi, sao ngươi lại quay lại?
Người đến đúng là Tử Tiêu công chúa, Vân Phỉ Nhi.
Giờ phút này sắc mặt nàng tái nhợt, răng trắng tinh cắn chặt, ánh mắt phức tạp nhìn Từ Huyền vài lần.
- Ha ha, Sở mỗ tựa hồ đã tới chậm một chút.
Một tiếng cười khẽ nương theo tiếng xé gió, bay về phía này.
Đó là một thanh niên nho bào, tay cầm quạt lông, ánh mắt trầm tĩnh, tốc độ cực nhanh, sau lưng ngoài mười dặm, còn có mấy trăm tu giả tinh nhuệ, phù quang toán loạn, sắc thái diệu nhân.
Không tốt!
Tử Tiêu Quốc Sư sắc mặt có chút khó chịu nổi.
Nếu chỉ có mình hắn thì cũng thôi đi, ít nhất có thể toàn thân trở ra.
Thế nhưng mà bên người lại thêm gánh nặng Vân Phỉ Nhi, mà địch quân lại thêm một tiên diễn sư có thực lực bằng được với Nguyên Đan như Sở Đông.
Lúc Sở Đông bay tới, hữu ý vô ý véo chuẩn vị trí của Vân Phỉ Nhi.
Đồng thời, mấy trăm tu giả tinh nhuệ lục tục chạy đến bên này.
- Từ Huyền, ngươi chính là một tên sát nhân ác ma! Hơn mười vạn tu giả của Tử Tiêu Quốc ta bởi vì một ý niệm của ngươi mà đã tan thành mây khói. Hiện giờ, ngươi giết ta luôn đi!
Tử Tiêu công chúa nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hận ý mà nói.
- Sát nhân ác ma? Đến cùng ai mới là người xâm nhập? Nếu như hơn mười vạn tu giả Tử Tiêu Quốc ngươi tiến quân thần tốc, giết giết mấy trăm vạn sinh linh của bổn quốc, đó chính là hóa thân chính nghĩa sao? Bởi vì tu giả chết đi đều là thẻ đánh bạc của bổn quốc ngươi nên ngươi mới đau lòng sao?
Từ Huyền trào phúng cười cười.
- Ngươi. . .
Tử Tiêu công chúa không phản bác được.
Từ Huyền sắc mặt kiên nghị, trong lòng không có một tia thương cảm, ánh mắt xẹt qua Tử Tiêu công chúa và quốc sư, đạm mạc vô tình nói:
- Nếu như khôn nhớ lầm thì trước khi khai chiến, Từ mỗ đã cho các ngươi nhiều lần lời khuyên. Nhưng quý quốc lòng muông dạ thú, cố ý muốn xâm lấn bổn quốc, vậy cũng đừng trách Từ mỗ ra tay vô tình.
Sở Đông bay đến bên cạnh Tử Tiêu công chúa, cười nói:
- Cuối cùng, nhị vị các hạ mới là thủ phạm khiến toàn quân bị diệt đấy.
Tử Tiêu công chúa và quốc sư, thể xác và tinh thần run lên, kinh sợ nảy ra, trong lòng sinh ra vô cùng hối hận.
Hôm nay, Tử Tiêu Quốc hơn mười vạn đại quân chủ lực bị diệt, hai vị Nguyên Đan bị diệt, trong đó kể cả hoàng tộc Đại trưởng lão, có thể nói là đã thương gân động cốt.
Từ Huyền ngưng mắt nhìn Tử Tiêu công chúa một lát, khuôn mặt nàng tái nhợt, hoa dung thất sắc, cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng hắn.
Thật lâu sau.
- Thả bọn họ đi.
Từ Huyền chậm rãi đưa tay, ngăn cản mấy trăm tu giả tinh nhuệ đang vây quanh đến.
Bất kể nói thế nào, Tử Tiêu công chúa coi như là tình nhân của hắn, Từ Huyền sẽ không tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy.
Còn nữa, mọi người vẫn không nắm chắc có thể lưu Tử Tiêu Quốc Sư lại, nếu như đối phương chết dập đầu, cũng không thể lường được.
Sở Đông cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ huy mấy trăm tinh nhuệ rút lui khỏi, đi khu vực khác thanh lý chiến trường.
Tử Tiêu Quốc Sư hơi buông lỏng một hơi, lách mình bay đến bên cạnh Tử Tiêu công chúa, một tay túm nàng đến đám mây trên không trung, híp mắt nói:
- Từ Huyền, ngươi không sợ thả hổ về rừng sao? Ngày sau đợi khi Tử Tiêu Quốc khôi phục nguyên khí, lại quy mô tiến công?
- Lần này thất bại, quý quốc đã vĩnh viễn mất đi cơ hội. Hơn nữa, tiên pháp cấp đại tai nạn bực này, cũng có thể lại tái hiện!
Từ Huyền sắc mặt đạm mạc, ngôn từ âm vang tự tin.
Tử Tiêu Quốc Sư trong lòng băng lãnh, ánh mắt ảm đạm không hiểu.
Trong lòng của hắn ẩn ẩn có một loại dự cảm, tiềm lực của bọn người Từ Huyền, Nhiếp Hàn ngày sau đuổi kịp và vượt qua mình, cũng không phải là việc khó. Hơn nữa có Sở Đông tọa trấn Tinh Phong quốc, thực lực chắc chắn sẽ từ từ cường thịnh kéo lên, thậm chí vượt qua cả Tử Tiêu Quốc.
Từ Huyền, Sở Đông, Nhiếp Hàn, xa xa nhìn chăm chú Tử Tiêu Quốc Sư mang theo Vân Phỉ nhi công chúa, phá không mà đi.
Mấy ngày kế tiếp, một ngàn tu giả tinh nhuệ ở khu vực phụ cận thanh lý chiến trường.
Cho đến một hai tháng, hôm nay nước ở phụ cận thiên nhiên linh hồ mới chậm rãi thu lại, nhưng khu vực phụ cận này cũng sinh ra đời một hồ nước mới.
Trải qua sự tẩy lễ của Yêu Ngư cấm thuật, linh mạch và khí hậu của phiến khu vực này đã sinh ra một ít biến hóa, càng thêm thích hợp nhân loại sinh tồn. Sau khi đánh xong, Từ Huyền mấy người quay về Hồng Vân Linh thành.
Tin tức trận đại thắng này rất nhanh truyền khắp các nơi Tinh Phong quốc, cả nước oanh động, phấn chấn nhân tâm.
Cũng lúc đó, tin tức cấm kị tiên pháp tiêu diệt hơn mười vạn đại quân Tử Tiêu Quốc cũng chấn nhiếp các nước chung quanh.
Tinh Phong quốc, quốc gia tu giới mới quật khởi, không chút thu hút này ở phía đông Tam Dương Cảnh dần dần có chút danh tiếng.
Sau khi đại thắng Tử Tiêu Quốc, cao tầng Tinh Phong quốc cao tầng có phái chủ chiến đề nghị chủ động xuất kích, phản công Tử Tiêu Quốc.
Nhưng mấy nhân vật thủ lĩnh cũng không chủ trương tái chiến.
- Tinh Phong quốc sáng lập không lâu, căn cơ bất ổn, cần nghỉ ngơi lấy lại sức, tăng thực lực lên. Hơn nữa, mấy năm kế tiếp, Tử Tiêu Quốc nguyên khí đại thương khẳng định không cách nào an bình nhẹ nhõm được. . .
Sở Đông ánh mắt sâu xa, nhìn về phía Tử Tiêu Quốc ở phía Đông xa xôi, khóe miệng nổi lên mỉm cười.
Từ Huyền cũng không chủ trương tái chiến.
Kế tiếp, hắn phải chuẩn bị làm một chuyện càng quan trọng hơn nữa.
Đó chính là Thiên Cơ cổ thành.
Sở Đông tìm hiểu Độn Khứ Đích Nhất hơi có tâm đắc, theo thời gian trôi qua, nắm chắc tự chủ mở ra cổ thành sẽ càng lúc càng lớn.
Vốn Nhiếp Hàn không định dừng lâu ở Tinh Phong quốc, hắn muốn trở về Thần Hoang đại địa, đoạt lại nữa kiện Thiên Hạt Ma Kiếm khác.
Bất quá, Nhiếp Hàn lại thiếu Từ Huyền một hứa hẹn nên dứt khoát lại dừng lại hai ba năm, trợ giúp Từ Huyền đoạt được Di Lạc Côi Bảo.
Uy lực của nửa kiện Thiên Hạt Ma Kiếm, cấm kị tiên pháp của Nhân Ngư Chi Lệ khiến Từ Huyền càng kiên định quyết tâm muốn có được một kiện Di Lạc Côi Bảo.
Theo Yêu Ngư công chúa nói, Ngân Từ Nguyên Châu của Thiên Cơ cổ thành là một kiện đặc thù nhất trong chín kiện Di Lạc Côi Bảo.
Có được một kiện Di Lạc Côi Bảo, không chỉ có thể tăng cường thực lực, bản thân nó còn ẩn chứa vô cùng huyền ảo, có thể sáng lập Bất Hủ Kim Đan.
Còn nữa, chín kiện Di Lạc Côi Bảo tề tụ, sẽ có cơ hội mở ra "Nguyên thần đại đạo" trong truyền thuyết, vạch trần huyền nghi trong giới này.
Mấy năm kế tiếp, Tinh Phong quốc nghỉ ngơi lấy lại sức, củng cố thế lực, trong nước một mảnh an bình, tất cả đại linh thành, càng trở nên phồn hoa, hết thảy đâu vào đấy.
Mà Tử Hoắc quốc ở láng giếng lại xui xẻo, bị nước vốn là nước phụ thuộc công chiếm phản công, càng lọt vào liên thủ xâm lấn của một cường quốc ở phương bắc, trong nước một mảnh chiến hỏa lan tràn.
Đối với cái này, Tinh Phong quốc tự nhiên là tọa sơn quan hổ đấu, yên lặng súc tích thực lực.
Chớp mắt, thời gian hơn ba năm qua đi.
Một ngày, Từ Huyền tỉnh lại từ trong tham ngộ tĩnh tu.
Những năm này, trí nhớ trong ký ức Tinh Hải dần dần khuếch trương, ngày càng nhiều.
Có chút là theo tu vị cảnh giới tăng lên, tự nhiên khuếch trương, có chút là bị đại lượng tài liệu linh hồn mở ra.
Khu vực sáng ngời trong Tinh Hải ngày càng nhiều.
- Mộng Hồi Nghịch Mệnh đại pháp này cũng là bí thuật hạch tâm kiếp trước lưu lại sao? Không nghĩ tới nó lại khó luyện như thế!
Từ Huyền ngồi xếp bằng bên trong Tinh Hải, thở dài một hơi.
- Lúc ban đầu nếu không có căn cơ của thuật này, kiếp trước chủ nhân, cũng tuyệt khó vượt qua Luân Hồi, lưu ký ức Tinh Hải lại đến kiếp này. Thuật này, là linh hồn bí thuật chí cao vô thượng, có thể hỗ trợ ngưng luyện linh hồn của ngươi, đền bù sơ hở duy nhất của Viễn Cổ Thể Tu.
Tàn hồn kiếp trước lạnh nhạt nói.
Từ Huyền ngồi xếp bằng trong Tinh Hải, linh hồn chi lực trong cơ thể dung hợp vào trong huyết nhcuj.
Lập tức, toàn bộ thân hình hắn bao phủ trong một tầng sáng bóng hư ảo đủ mọi màu sắc, đỉnh đầu ẩn ẩn hiển hiện một vòng xoáy bàn quay, trong đó nhộn nhạo lên một cổ lực lượng thần bí.
Oanh!
Tu luyện đến một đoạn thời khắc, Từ Huyền đột phá một gông cùm xiềng xích, linh hồn chi lực toàn thân như nước lũ giống như dũng mãnh tiến vào vòng xoáy, hư không tiêu thất.
- Chuyện gì xảy ra!
Ký ức Tinh Hải mãnh liệt lay động, tàn hồn kiếp trước kinh hô một tiếng, vẻ mặt kinh hoảng.
Trong nháy mắt, ý thức của Từ Huyền theo linh hồn chi lực cùng nhau biến mất.
Bá!
Hình ảnh trong Ký ức Tinh Hải biến mất.
Sau một khắc, Từ Huyền phát hiện mình vết thương chồng chất, nửa quỳ trên mặt đất, bốn phía là rào rạt ma khí quang diễm thiêu đốt, khí thế kinh thiên, thôn thiên phệ địa.
Ở trong linh thành, vô số sinh linh gào khóc kêu thảm thiết.
Trong ma khí quang diễm bàng bạc kia đứng ngạo nghễ một nam tử tóc bạc hắc khải, sắc mặt lạnh lùng, mi tâm có một ngôi sao màu đen, dưới chân lại đạp trên một đầu Giao Long màu tím đen, khí tức kinh nhiếp Thiên địa kia đủ để khiến Nguyên Đan lão quái phủ phục sợ run.
- Chuyện gì xảy ra? Đây là nơi nào?
Từ Huyền sợ hãi không thôi, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, không động dậy nổi.
Nhưng hắn kinh hỉ phát hiện, một thân tu vị của mình đã đạt đến Nguyên Đan hậu kỳ, Kim Bá Vương Thể cũng tu luyện tới tiểu thành đỉnh phong.
Bỗng dưng, bên trong Tinh Hải tmột mảnh sáng ngời, tàn hồn thanh âm tối nghĩa:
- Đây là... Bảy mươi năm về sau! ?
Bảy mươi năm sau?
Từ Huyền nghe tiếng, tâm thần run lên, cơ thể phát lạnh, thân hình không khỏi run rẩy, khó có thể tin nói:
- Điều này sao có thể? Ta lúc ấy tu luyện Mộng Hồi Nghịch Mệnh đại pháp trong Tinh Hải không biết đã xảy ra biến cố gì, lại không hiểu thấu xuất hiện ở bảy mươi năm sau.
Bảy mươi năm thời gian, khó trách tu vị của mình từ vốn là Ngưng Đan đỉnh phong, liền vượt qua tam giai, trở thành tu vị Nguyên Đan hậu kỳ đáng sợ như hiện giờ!
Lúc này, Từ Huyền nửa quỳ trong một tòa linh thành cỡ lớn bị ma hỏa nuốt hết, hết thảy đều chân thật như vậy.
Quy mô của tòa linh thành này hơn xa Phương Thiên trọng thành, bởi vì đã hóa thành một mảnh phế tích, Từ Huyền không cách nào phân biệt được đây đến cùng là chỗ nào.
Hơn nữa tất cả bên người đều bị ma hỏa rào rạt nuốt hết, trơ mắt nhìn còn Giao Long màu tím đen trên đỉnh đầu vung ma trảo lên, chụp chết một thanh niên mặt ngựa Nguyên Đan kỳ
Thực lực của Giao Long tím đen kia chỉ sợ có thể so sánh với Bất Hủ Kim Đan trong truyền thuyết!
Bọn người Nhiếp Hàn, Sở Đông, Trương Phong quen thuộc đều chưa từng xuất hiện.
Trong cả tòa linh thành khổng lồ, tiếng kêu thảm thiết dần dần dừng lại, chỉ còn lại thanh âm ma hỏa tàn sát bừa bãi gào thét.
Hắc khải nam tử trên đỉnh đầu đạp lên Giao Long ma sủng, một đầu tóc bạc đón gió tung bay, một khuôn mặt tuấn mỹ khiến nữ nhân ghen ghét lạnh như ngọc, ngôi sao màu đen trên trán tản mát ra khí tức khiến Thần Ma phải tránh lui, Vô Thượng ma uy, quấy tung linh khí trong phạm vi mấy ngàn dặm.
Thật cường đại!
Đây tuyệt đối là tu vị đã ngoài Bất Hủ Kim Đan, so sánh với khí tức Kim Đan tàn hồn kiếp trước mô phỏng năm đó thì loại khí tức này còn mãnh liệt hơn nhiều.
Từ Huyền hô hấp áp lực, sắc mặt tái nhợt.
Hắn hoàn toàn không biết, trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Nếu như nói đây là tương lai của mình bảy mươi năm sau, như vậy đoạn trí nhớ bảy mươi năm trước đó vì sao lại trống rỗng?
- Sự kiên nhẫn của ta có hạn, ngoan ngoãn giao ra kiện bảo vật kia, cũng có thể miễn đi cho ngươi một phen tra tấn.
Nam tử tóc bạc sừng sững trên Giao Long tím đen thanh âm dị thường nhu hòa, bộ dạng chậm rãi.
Bảo vật? Giao ra bảo vật gì?
Ngay khi Từ Huyền kinh nghi thì đột nhiên cảm giác được Nguyệt Quang Bí Châu ở sâu trong cơ thể bỗng dưng run lên.