Mà sát na, hần Hỏa Kim Cương chi thân thể cực lớn của Từ Huyền đánh ra một quyền, khí thế bạt núi sông, kêu gào xông Cửu Thiên.
Thần Hỏa Kim Cương!
Một khắc này, đan đạo cường giả ở phụ cận Tứ Tượng thành đều sinh ra cảm ứng, trong huyết mạch linh hồn, sinh ra sợ run không hiểu, toàn bộ chiến trường, tĩnh mịch tron chớp mắt
Vô số ánh mắt nhìn về một hướng khác của Tứ Tượng thành.
Trong vô số viêm bạo cường liệt kia, trong khu vực trung tâm tiếng kêu gào rung trời, một thân Kim Cương khí trong thời gian ngắn từ thân thể nhân loại cất cao đến gần hai trượng, giống như một Kim Cương tiểu cự nhân vậy.
Toàn bộ thân hình Từ Huyềnquanh quẩn trong một tầng thần hỏa hư ảnh gào thét bạo liệt, lực lượng thân thể, lực công kích, sức bật, đều tăng lên gần một cấp độ, khiến tu giả toàn trường, kể cả những đan đạo cường giả kia, đều là tâm kinh đảm hàn.
- Khí tức thật đáng sợ...
Đan đạo cường giả địch ta song phương ánh mắt đối mặt phía dưới, trên mặt rung động và sợ hãi thật sâu.
Sau khi thành công thúc dục Thần Hỏa Kim Cương bí thuật, Từ Huyền tự nhiên không chút do dự, ngang nhiên đánh một quyền về phía địch nhân ở đối diện.
Thái Hoàng trưởng lão tâm thần run lên, tựa như đã sớm có đề phòng, cấp tốc vận khởi một mặt tấm chắn Cổ Đồng.
Tấm chắn Cổ Đồng kia dĩ nhiên là một kiện Tam phẩm phòng ngự Bảo Khí, trong khoảnh khắc trước người ngưng tụ thành một tầng quang ảnh ám thanh sắc, màu sắc giống như đồng thiết phòng thủ kiên cố.
Lấy tạo nghệ tiên pháp Nguyên Đan sơ kỳ tu vi đỉnh cao, siêu phàm thoát tục của hắn, toàn lực vận chuyển hoàng tộc Bảo Khí truyền lưu cổ xưa, uy năng phòng ngự phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, trong các Nguyên Đan lão quái thành danh lâu năm cũng là số một.
Khoe khoang oanh --
Một đợt lay mạnh kinh tâm động phách quanh quẩn toàn bộ chiến trường, khiến cho phụ gần trăm dặm, thiên thiên vạn vạn tu giả sinh linh, hãi hùng khiếp vía.
Thân thể Thái Hoàng trưởng lão như diều bị đứt dây, thoáng cái bị đánh bay ra xa mấy trăm trượng, lập tức nhổ ra một búng máu, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Băng ông!
Tấm chắn ám thanh sắc trong tay hắn, vầng sáng bỗng nhiên ảm đạm, ám thánh sắc quang ảnh như tường đồng vách sắt kia lập tức phá thành mảnh nhỏ.
Thái Hoàng trưởng lão kinh hồn bất định, cánh tay nắm chặt tấm chắn Cổ Đồng hổ khẩu bị đánh rách tả tơi, máu tươi chảy ròng.
Bởi vì từng trông thấy Từ Huyền thi triển Thần Hỏa Kim Cương, suýt nữa diệt sát Đông Phương Bá nên Thái Hoàng trưởng lão trong chiến đấu vẫn một mực tại đề phòng, cũng chuẩn bị cho tốt Tam phẩm Bảo Khí truyền thừa cổ xưa trong hoàng tộc.
Nhìn chung lịch sử Côn Vân tu giới, Bảo khí đạt tới ngoài Tam phẩm như phượng mao lân giác. Các pháp bảo đỉnh tiêm như Danh Kiếm Thận chẳng qua chỉ là Tứ phẩm Bảo Khí thôi.
Mà phòng ngự Bảo Khí, tài liệu cần thiết để luyện chế so với Bảo Khí bình thường còn hơn nhiều lần.
Cho nên, Tam phẩm Bảo Khí Cổ Thanh Thiết Bích, đặt ở Côn Vân tu giới, đã là phòng ngự pháp bảo cao cấp nhất rồi.
Nhưng dù vậy, dưới sự chuẩn bị vạn toàn thì Thái Hoàng trưởng lão chính diện thừa nhận một kích của Từ Huyền cũng bỗng chốc bị đánh bay, bị thương không nhẹ.
Thái Hoàng trưởng lão không cách nào xác định, mình có thể kiên trì mấy chiêu trong tay Từ Huyền, giờ phút này cánh tay nắm chặt Cổ Đồng tấm chắn một hồi tê dại, cơ hồ mất đi trực giác, Cổ Đồng tấm chắn trong tay phát ra ô minh rất nhỏ.
- Không hổ là Thái Hoàng trưởng lão, tạo nghệ hỏa hầu, so với Đông Phương Bá mạnh hơn nhiều, nhưng đường đường hoàng tộc, vậy mà thần phục với Đông Phương gia, hôm nay, đừng trách ta ra tay vô tình...
Từ Huyền lơ lửng giữa không trung, cười nhạt một tiếng, một tay bỗng dưng nắm chặt vào hư không.
Bá!
Sau một khắc, chỉ thấy trong tay Từ Huyền xuất hiện một thành trường kích trọng khí dữ tợn bá đạo màu vàng lợt, mặt ngoài nó lập tức nổi lên một tia lam vân quỷ dị, tràn ngập một cổ khí tức bạo ngược hủy diệt.
Phương Thiên Họa Kích kia ở trong tay Từ Huyền bỗng dưng hóa lớn, tăng vọt đến hai ba mươi trượng, Cũng là Cự Đại Hóa Thần thông, áp dụng lên pháp bảo so với huyết nhục chi thể của nhân loại càng dễ dàng hơn nhiều.
Trọng khí hóa lớn có thể phát huy ra lực lượng nguyên thủy nhất sợ nhất, huống chi ở trong tay Viễn Cổ Thể Tu như Từ Huyền chứ.
Phanh phanh oanh --
Trong mắt Từ Huyền lóe lên lệ quang, thiên họa kích phá không chậm rãi nâng lên, trong hư không lập tức sinh ra một đạo sấm sét giữa trời quang, trong tiếng nổ vang "Ầm ầm", vô số lôi hồ lục sắc nổ vang toán loạn, bên trong chiếu rọi ra quang trảm xích kim sắc xông phá thiên địa.
Cho dù một kích này tốc độ ra tay không nahnh, nhưng trong quá trình chuẩn bị càng sinh ra lực lượng mạnh hơn nữa.
Trong quá trình một kích kia chém ra, khí tức cuồng bạo, viêm liệt, hủy diệt, trầm trọng dung quan lại với nhau, không tốt!
Thái Hoàng trưởng lão tâm thần tâm rung động, đột nhiên cảm nhận được một cổ nguy cơ trí mạng, trước kia trong lúc giao thủ với Đông Phương Bá, cũng không trông thấy Từ Huyền sử dụng phương pháp này bảo.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là chạy!
Cho dù Thái Hoàng trưởng lão hiện giờ thần phục với Đông Phương gia, nhưng tuyệt đối không thể chính thức bán mạng cho Đông Phương gia được.
Một kích hủy thiên diệt địa như thế, coi như là Đông Phương Quân Côn Vân đệ nhất nhân cũng không muốn chính diện đối chiến.
Dưới nguy cơ trí mạng, Thái Hoàng trưởng dốc hết toàn lực, quanh thân nổi lên tiếng phong lôi chói tai, bộ mặt tái nhợt, bị phong lôi chi quang ám thanh sắc chiếu rọi khiến nó càng thêm âm u...
- Thái Hoàng trưởng lão gặp nguy hiểm rồi...
Ở một phương khác, Lục bào lão ma đang chiến đấu với con rối tên hề, vừa rồi khóe mắt liếc qua trông thấy uy năng Thần Hỏa Kim Cương của Từ Huyền, trong lòng kinh triệt, hàn ý lan tràn, mà giờ khắc này mắt thấy một kích của Từ Huyền, ngoài trừ sợ hãi ra, hắn còn âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay Thái Hoàng trưởng lão nữa.
Thế nhưng đối thủ của hắn, con rối tên hề kia lại cực kỳ khó chơi.
Đồng thời khi Từ Huyền ra tay thì con rối tên hề rồi đột nhiên gỡ xuống phi lao màu tím trong ba cây sau lưng.
XÍU... UU! Xùy~~ --
Từ trên phi lao kia chớp động một mảnh lôi hồ điên quang màu tím chói mắt đập vào mắt, thế như Lôi Đình, trong quá trình phá không bắn ra trong chớp mắt tăng vọt đến mười trượng, trong tiếng sấm sét rít gào như thiểm điện đâm đến trước người Lục Bào lão ma.
Lục Bào lão ma biến sắc, tốc độ kia quá nhanh, hắn muốn tránh cũng không được, chỉ đành thúc dục ma công đối chiến.
Phanh phanh phanh --
Phi lao như sấm rền, xuyên thủng qua lục diễm hắc khí bàng bạc dày đặc, đâm vào lục hắc quang vân tráo bên ngoài thân Lục Bào lão ma, lôi điện chi quang quanh thân hoành hành tàn sát bừa bãi, lực xuyên thủng cường đại, khiến thân hình hắn liên tục rút lui.
Lục Bào lão ma NGAO NGAO kêu lên, chật vật không chịu nổi, một mảnh lôi điện chi quang đáng sợ kia, hoành hành tàn sát bừa bãi, để lại nhiều dấu vết trên người hắn.
Vào thời khắc này, Từ Huyền toàn lực, chuẩn bị một cổ công kích, Lôi Đình Trảm ra.
XÍU... UU! Bá --
Thái Hoàng trưởng lão kinh tâm lạnh mình, không chút do dự, thân hình hóa thành một đạo Phong Lôi quang ảnh cộng minh với t cương phong lôi minh trong thiên địa, nháy mắt thoát ra hơn mười trượng, chạy trốn không thấy bóng dáng.
Không hổ là Nguyên Đan cường giả có tư lịch nhất Côn Vân tu giới, cho dù là chạy trốn cũng có tràng diện kinh thế hãi tục như vậy.
Nhưng trong cùng thời khắc, Phương Thiên Họa Kích trong tay Từ Huyền đã chuẩn bị đến mức tận cùng, lôi đình tảm ra, trong tiếng nổ vang như sấm, chấn động toàn bộ chiến trường, giữa Thiên Hư phảng phất xuất hiện một đạo he hở kim sắc, lôi điện nổ vang bốn phía, khiến những nơi đi qua sự vật đều nát bấy.
Nghiễm nhiên,, một màn này phảng phất phối hợp trăm ngàn lần: Phương Thiên Họa Kích trong tay Từ Huyền vừa mới chém ra, Thái Hoàng trưởng lão vừa vặn hóa thành Phong Lôi quang ảnh, tức thì lóe lên phía chân trời, biến mất không thấy gì nữa.
Phảng phất cú chém kia đã bổ Thái Hoàng trưởng lão lên đến chín tầng mây.
Nhưng mà, sự thật thật sự là như thế sao?
- Không tốt --
Một đạo tiếng kêu khủng hoảng đến mức tận cùng từ trên người Lục Bào lão ma ở bên cạnh truyền đến.
Trong vô số lôi điện tán loạn, đạo quang trảm xích kim sắc kia chợt giống như khe hở, mang uy thế phá núi theo Thái Hoàng trưởng lão chạy trốn, đột nhiên chuyển hướng, bổ về phía Lục Bào lão ma.
Lục Bào lão ma sợ tới mức hồn phi phách tán, tâm kinh đảm hàn, hắn tuyệt đối không ngờ tới, một kích mà Từ Huyền chuẩn bị đến mức tận cùng, mục tiêu chính thức dĩ nhiên là mình.
Cái gì!
Thái Hoàng trưởng lão đã chạy ra hơn trăm trượng, sắc mặt cứng lại, thân hình đứng thẳng bất động, cực kỳ khó chịu nổi, thất thanh nói:
- Tại sao có thể như vậy!
Trên trận rất nhiều cao tầng song phương đang âm thầm dò xét cũng đều khiếp sợ.
Mục tiêu chính thức của Từ Huyền, không phải Thái Hoàng trưởng lão, mà là Lục Bào lão ma.
Vừa rồi trong quá trình hắn chém ra một kích, tốc độ không nhanh, hiển nhiên là đang tận lực súc tích lực lượng, mang đến cơ hội chạy trốn cho Thái Hoàng trưởng lão.
Đối mặt với một kích khủng bố của Thần Hỏa Kim Cương và Phương Thiên Họa Kích, lại được tích xúc lực lượng, một khi có cơ hội trốn tránh thì Thái Hoàng trưởng lão chắc chắn sẽ không ngạnh bính.
Cho nên, một sát na ni Từ Huyền chém ra Phương Thiên Họa Kích thì cũng là lúc Thái Hoàng trưởng lão hóa thành Phong Lôi rồi biến mất.
Từ Huyền nghiễm nhiên tính toán tốt quá trình trước sau, Thái Hoàng trưởng lão khẳng định không dám đối chiến, chỉ biết chạy trốn, nếu không thì dù không chế cũng trọng thương. Đây cũng là thành lập dưới điều kiện hoàng tộc bị ép quy thuận Đông Phương gia, không có có bao nhiêu trung tâm.
Phanh oanh két --
Phương Thiên Họa Kích dưới sự tăng phúc của khí lực thần hỏa kim quang, một kích tụ lực, dễ như trở bàn tay gian khiến tất cả trong tâm mắt đều hóa thành bột mịn.
Con rối tên hề cùng chủ nhân tâm thần tương liên, sớm có phòng bị "Vèo" một phát, thoát đi nơi xảy ra chuyện.
"Ah... "
Tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong lục hắc quang truyền đến, dù là Lục Bào lão ma kia kiệt lực giãy dụa chống lại, cũng khó trốn một kiếp.
Thứ nhất, Từ Huyền ra tay với hắn, bản thân đã là xuất kỳ bất ý, mà lại tụ lực đến mức tận cùng. Thứ hai, Lục Bào lão ma vừa lúc bị phi lao màu tím của con rối tên hề khắc chế, ở vào trạng thái chật vật không chịu nổi.
Đủ loại tính toán và nhân tố, Lục Bào lão ma căn bản không có bất luận sinh cơ nào, trong công kích kinh tâm đột ngột kia hóa thành mảnh vỡ, triệt để biến mất...
Thành công chém giết Lục Bào lão ma, ánh mắt Từ Huyền bỗng dưng chuyển đi, như cười như không nhìn về phía Thái Hoàng trưởng lão.
Thái Hoàng trưởng lão cơ thể phát lạnh, sắc mặt khó chịu nổi, dưới sự chú mục của đông đảo cường giả địch ta song phương, minh lại bị một kích của Từ Huyền dọa cho phải chạy trối chết.
Nhưng trên thực tế, một kích kia của Từ Huyền căn bản không phải đối phó hắn.
Một lần hành động chém giết Lục Bào lão ma, dọa lùi Thái Hoàng trưởng lão, chiến tích Từ Huyền giành được vượt qua tưởng tượng.
Hơn nữa, tại trong cuộc chiến giữa Đông Phương gia và Trương Thiên Minh, đây là lần đầu có Nguyên Đan kỳ lão quái vẫn lạc.
Từ Huyền sở dĩ không tuyển chọn giết Thái Hoàng trưởng lão, một mặt là tu vị tạo nghệ, thậm chí tính cảnh giác của đối phương, không có mười thành nắm chắc, cho dù thành công cũng phải tốn nhiều tâm lực, một phương diện khác, hoàng tộc quy thuận Đông Phương gia, không có có bao nhiêu trung tâm, làm không tốt sẽ loại bỏ được một khối u ác tích trong đó.
Thử nghĩ, lấy địa vị cao cao tại thượng của Thái Hoàng trưởng lão, ở Côn Vân Quốc cầm quyền nhiều năm như vậy, há có thể chính thức trung với Đông Phương gia, một khi có cơ hội nghịch phản, sẽ tuyệt không buông tha.
- Lục Bào lão ma chết rồi...
Động tĩnh bên này khiếp sợ đại đa số đan đạo cường giả trên chiến trường.
Sự vẫn lạc của một Nguyên Đan kỳ lão quái tuyệt đối không phải chuyện đùa. Ở trong Côn Vân Quốc, phàm là gia tộc có Nguyên Đan lão quái tọa trấn, mới có thể thành là siêu cấp thế lực lớn.
Lục Bào lão ma là chưởng khống giả của Cửu Khung trọng thành, hắn thoáng một phát vẫn lạc, đủ để dao động một bộ phận quân tâm.
Sau khi tính toán thành công, Từ Huyền hít sâu một hơi, điều khiển con rối tên hề, xông thẳng về phía Thái Hoàng trưởng lão.
Hắn ánh mắt của mình, nhìn về phía kinh thiên đại chiến ở một bên khác của Tứ Tượng thành.
Từ Huyền có chút bận tâm chiến đấu giữa Nhiếp Hàn và Đông Phương Quân.
Đông Phương Quân chính là Côn Vân đệ nhất nhân, thực lực đỉnh phong chính thức của hắn xa xa không cách nào đánh giá, Nhiếp Hàn chỉ sợ khó có thể ứng phó.
Mà đúng lúc này, thân ảnh đáng sợ màu tím đen của Đông Phương Quân so với trước kia cất cao thêm vài phần, giống như một Ma Thần, trong hay mắt bị một mảnh huyết sắc lan tràn, quanh thân ngưng tụ ra tử hắc sát khí dày vài thược, bên trong vặn vẹo kéo dài ra huyết sắc quang khi kinh hồn, dung hội thành một loại ma sát huyết sát chi quang, khí tức tử hắc huyết hồng bao trùm mỗi một tấc da thịt Đông Phương Quân.
Giờ phút này chiến lực Đông Phương Quân tăng lên, hơn xa thực lực ngày trước ở Bắc Phong trọng thành kích thương Từ Huyền.
Nhiếp Hàn cho dù có Thiên Hạt Ma Kiếm nơi tay, nhưng dưới tình huống đối phương không ngừng tăng lên, công kích bá đạo vô tận cũng cực kỳ nguy hiểm.
Càng quan trọng hơn là tiêu hao của Thiên Hạt Ma Kiếm đối với pháp lực kiếm ý quá lớn, Nhiếp Hàn bị tu vị cảnh giới hạn chế, bền chưa đủ, lập tức cầm cự không được bao lâu nữa. Mà Đông Phương Quân khí mạch trầm sâu, thế công vô cùng vô tận, vĩnh viễn không dừng lại tận tăng lên.
- Không tốt, Nhiếp Hàn gặp nguy hiểm rồi.
Từ Huyền trước hết để cho con rối tên hề kiềm chế Thái Hoàng trưởng lão bị thương, chính mình vội vàng tiến đến hướng kia.
- Ha ha ha... Trương Thiên Minh chém giết một vị Nguyên Đan cường giả của bổn tộc, Đông Phương Quân ta há có thể lạc hậu?
Đông Phương Quân khuôn mặt ẩn ẩn vặn vẹo, trong con mắt huyết hồng bắn ra sát cơ kinh người, Tử Tiêu thiên nhận trong tay nhấc lên Tử Sát đao ba ngập trời, càng dung hội một cổ tia máu quỷ dị tróc bong bản chất sinh linh.
Tầng Tử Sát đao ba và huyết sát quang khí kinh hồn đập vào mắt kia đan vào, hình thành một đạo tử sát huyết đao ba trường hà, một đao kia bổ ra lập tức trong thiên địa ma sát xông lên trời, Huyết Quang nhuộm thanh thiên, uy thế đáng sợ thậm chí còn còn hơn một kích hủy diệt vừa rồi Từ Huyền chém giết Lục Bào lão ma.
- Thực lực của Đông Phương Quân này dưới sự thúc dục của huyết mạch bí thuật, vậy mà tăng lên tới tình trạng như thế.
Xa xa Thái Hoàng trưởng lão ở một góc chiến trường khác, thầm giật mình.
Nhiếp Hàn vốn là nỏ mạnh hết đà, đối mặt với một đao tuyệt cường khiến Thiên địa biến sắc như thế, hữu tâm vô lực, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn lãnh khốc kiên cường, không có chút sợ hãi nào, trong mắt xuyên suốt ra lệ mang kinh người.
Trong ánh mắt kia ngoại trừ quả quyết và lãnh khốc, còn tràn ngập ý chí liều lĩnh, phá hủy hết thảy nữa.
Bỗng dưng, một cổ hủy diệt kiếm ý nghịch hướng trên xuống, thề sống chết như quy từ trên người Nhiếp Hàn phóng lên trời, ngay cả vô tận ma sát uy áp, huyết tinh sát khí kia cũng khó khăn dùng ngăn cách.
Thiên Hạt Ma Kiếm ở trong tay Nhiếp Hàn tăng vọt, Hắc Lôi kiếm khí boong boong vặn vẹo, vô hạn bành trướng, một cổ phá diệt hắc khí không cách nào hình dung trong chớp mắt lan tràn trong thiên địa, nghênh tiếp công kích trảm thiên diệt địa của Đông Phương Quân.
Lập tức, trong thiên địa bày ra một màn kinh người, một cái thiên hạt ma cự ảnh mơ hồ vặn vẹo hiện thân giữa vòm trời, phát ra phá diệt hắc khí vô cùng vô tận nuốt diệt Thiên địa, phá hủy mọi sự vạn vật, hủy diệt kiếm ý ngập trời kia càng vọt vào trong tứ sát huyết lãng đao hà của Đông Phương gia.
Đồng thời ở một bên khác, trong trường hà Tử Sát Huyết Quang kia, ma uy vô tận bá đạo và mùi tanh huyết sát không ngừng thiết cát, đan vào với một nửa hạt ảnh khổng lồ hủy thiên diệt địa trong thiên địa kia.
- Đây là lực lượng gì...
Đông Phương Quân sắc mặt ngưng tụ, nhìn qua một nửa hạt ảnh khổng lồ kia, phảng phất giống như một hạt ma thật lớn thời kỳ thái cổ vậy, hóa thân thành Ác Ma, vi hủy diệt mà sinh, phá hủy giết bằng thuốc độc hết thảy sinh cơ.
Oanh băng két --
Hai cổ lực lượng tuyệt cường va chạm, Thiên Mạc ẩn ẩn đang lắc lư, Huyết Quang ma sát và kiếm khí khổng lồ đan vào cùng một chỗ, một hồi phát diệt khí tức nát bấy hết thảy hội tụ thành Phong Bạo, quét ngang phạm vi mười dặm, khuếch trương lan tràn về phía xa xa.
Một sát na kia, sinh linh trong phạm vi mười dặm bị phá diệt khí tức đáng sợ và Phong Bạo, lập tức gạt bỏ sinh cơ.
Cũng may hai người đánh nhau vốn kinh thiên động địa, khu vực phụ cận, không có có bao nhiêu tu giả giao chiến cả.
Vèo XÍU... UU!!
Nhưng, chỉ có Kim cương khí lực bao viêm cương liệt gào thét, quanh quẩn hư hỏa đỏ thẫm, đón lấy phong bạo phát diệt chi khí kia, phóng tới khu vực trung tâm chiến trường.
PHỐC bành --
Trong gió lốc, nam tử chủ đạo bóng kiếm cực lớn kia "Oa" đột nhiên nhổ ra một búng máu, thân thể bay rớt ra ngoài.
Trong thiên địa, một nửa hạt ảnh khổng lồ kia đang tiến thêm một bước ngưng thực, lại lập tức chia năm xẻ bảy.
Nhiếp Hàn đã tiêu hao tất cả pháp lực và kiếm ý trên người, cuối cùng không địch lại, dưới một kích va chạm cuối cùng, trước mắt tối sầm, ý thức lâm vào hắc ám hư vô...
Tử hắc huyết ảnh cao lớn như ma thần của Đông Phương Quân trong lực lượng va chạm đáng sợ, liên tục rút lui hơn mười trượng, cuối cùng nhịn không được, khóe miệng tràn ra một mảnh vết máu, vẻ mặt hồi hộp chi sắc.
Nếu như lực lượng của Nhiếp Hàn còn có thể duy trì, một nửa hạt ảnh khổng lồ hủy thiên diệt địa kia sẽ thúc đẩy sinh trưởng đến tình trạng thế nào nữa?
Tử Tiêu thiên nhận trong tay Đông Phương Quân lại nhiều ra một lổ hổng, biểu hiện ra một tia vết rạn ẩn ẩn có thể thấy được.
Cũng may, Nhiếp Hàn trong chiến đấu liên tục đã là đèn cạn dầu, đạt đến cực hạn, một kích cuối cùng, trong cường lực va chạm đã bị hỏng mất.
Dùng đủ loại tình hình phân tích, khả năng Nhiếp Hàn tử vong vượt qua chín thành.
Lập tức Nhiếp Hàn bay ra ngoài, bất tỉnh nhân sự, trong huyết sắc đồng tử của Đông Phương Quân lộ ra sát c ơ, đồng thời ánh mắt rơi vào trên "Thiên Hạt Ma Kiếm" kia, khó có thể che dấu lộ ra một tia tham lam.
Nếu cấm kị pháp bảo đáng sợ bực này có thể rơi vào tay mình, thử hỏi Côn Vân tu giới, thậm chí các nước chung quanh còn ai dám tranh phong?
Nhưng thời khắc hắn tới gần Nhiếp Hàn, thanh âm gào thét nổ nương theo viêm khí kinh hồn động phách bay thẳng mà đến.
Oanh --
Một Thần Hỏa Kim Cương cao gần hai trượng, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, lôi đình trảm ra, một đạo kim xán quang trảm chợt giống như khe hở trước mặt mà đến, khiến dư âm bốn phương tám hướng hóa thành hư vô, cũng bá đạo hủy diệt, vô kiên bất tồi.
Đông Phương Quân cắn răng một cái, không thể không nâng "Tử Tiêu thiên nhận" lên, tầng tầng lớp lớp tứ sát huyết lãng đao hà, thế không thể đỡ, Huyết Quang sát mang trùng thiên.
Keng đinh băng --
Một tiếng kim thiết va chạm chấn động trời cao, quanh quẩn trong thiên địa, rất nhiều tu giả cấp thấp cách xa nhau khá gần nhẹ thì màng tai đánh rách tả tơi, tâm thần mê muội, nặng thì trực tiếp thất khiếu chảy máu mà chết.
Dưới đối chiên nguyên thủy không hề có kỹ xảo, lực lượng tuyệt cường kia lại lần nữa bức lui Đông Phương Quân hơn mười trượng, tổn thương càng thêm năng "Oa" nhổ ra một búng máu.
Từ Huyền kêu rên một tiếng, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, ở trong hư không liên tục lộn ngược mấy cái ra sau, miễn cưỡng ổn định thân hình, trong cơ thể khí huyết sôi trào, cố nén một búng máu muốn nhổ ra.
Một kích này, Từ Huyền ra tay trước, chiếm cứ ưu thế, mà Đông Phương Quân vừa mới phát động một kích tuyệt mệnh, khí tức đại giảm, bản thân lại bị thương không nhẹ, cho nên ăn phải thiệt thòi lớn
Từ Huyền cũng không thừa cơ truy kích, trong tay lập tức cuốn ra một cái bình ngọc, bên trong bắn ra một bóng hình xinh đẹp lam tử mông lung, một tầng thủy quang sáng mềm rực rỡ theo đói rơi xuống nơi Nhiếp Hàn nằm.
- Chủ nhân, trong cơ thể hắn sinh cơ đoạn tuyệt, chỉ sợ chết rồi... Ta chỉ có thể hết sức nếm thử, thi triển phục sinh bí thuật thôi.
Tuyết Vi vẻ mặt lo lắng nói, thập phần khó giải quyết.
- Chết rồi hả?
Từ Huyền tâm thần run lên, nhưng còn không đợi hắn hoảng hốt thì Đông Phương Quân kia hét lớn một tiếng, tử sát huyết lãng đao hà so với trước càng mạnh hơn nữa bức ra, ma sát xông lên trời, Huyết Quang nhuộm thanh thiên.
Rơi vào đường cùng, Từ Huyền cường vận Thần Hỏa Kim Cương bí thuật, Phương Thiên Họa Kích lại lần nữa chém ra, chính diện đối kích.
Đông Phương Quân kia cưỡng chế thương thế, thế công càng ngày càng mãnh liệt.
Từ Huyền trong lòng nghiêm nghị, thần hỏa kim quang tuy mạnh, nhưng cũng không chống được bao lâu.
Đinh Đinh Đang... Răng rắc!
Lại một vòng cường thế ngạnh bính, đột nhiên truyền đến một tiếng đứt gãy khác thường/
Điều này hiển nhiên là đã có vũ khí của người nào đó bị đứt gãy.
Thanh âm đứt gãy quỷ dị kia, khiến sắc mặt Đông Phương Quân và Từ Huyền biến đổi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía vũ khí trong tay.