Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Hà Phong Bạo Chương 576 - 577: Nghịch Chuyển Âm Dương

Chương trước: Chương 573 - 574 - 575: Đứt Gãy



Từ Huyền ngạc nhiên phát hiện, dưới liên tục đối chiến va chạm, Phương Thiên Họa Kích nhiều thêm một chút vết ngấn, nhỏ không thể thấy, không có gì trở ngại.

Ngược lại Đông Phương Quân, thân hình bỗng dưng cứng đờ, chỉ thấy "Tử Tiêu thiên nhận" trong tay hắn ở vị trí một phần ba trên thân, xuất hiện một đạo đoạn ngấn nhìn thấy mà giật mình, lan tràn khắp toàn thân.

- Đây nhất định là công lao của Thiên Hạt Ma Kiếm trước kia...

Từ Huyền trong lòng hơi buông lỏng một hơi, khó có thể che dấu lộ ra một tia cuồng hỉ.

Thần Hỏa Kim Cương của hắn có thể gia tăng thực lực trên diện rộng, sức bật siêu cường, nhưng kiên trì không được bao lâu, lúc chính diện chống lại Đông Phương Quân thì không chiếm được chút tiện nghị nào cả, đánh lâu đối với mình càng bất lợi.

Cũng may chiến đấu với Nhiếp Hàn lúc trước đã khiến Đông Phương Quân bị trọng thương, liên tục liều mạng nên Tử Tiêu thiên nhận của Đông Phương Quân bị Di Lạc Côi Bảo Thiên Hạt Ma Kiếm tổn thương. Dưới tình huống thế, Đông Phương Quân lại gặp phải Thần Hỏa Kim Cương cùng trọng khí Phương Thiên Họa Kích của Từ Huyền, vũ khí tiến thêm một bước hao tổn, tiền căn hậu quả, vừa xem hiểu ngay.

- Đông Phương Quân! Hôm nay ngươi nhất định phải bại!

Trong mắt Từ Huyền lộ ra một tầng hỏa hồng như thiêu đốt, không nói hai lời, vận chuyển vô cùng lực lượng và sức bật của Thần Hỏa Kim Cương, Phương Thiên Họa Kích trong tay lại lần nữa bổ ra, kim xán quang trảm lòe loẹt lóa mắt chợt giống như khe hở màu vàng, trầm trọng bá đạo, cuồng bạo cháy rực.

Đông Phương Quân tâm thần hoảng hốt, kinh sợ hét lớn, liên tục rút lui, bị ép giơ lên Tử Tiêu thiên nhận, lại lần nữa bổ ra tư sát huyết lãng đao hà tầng tầng lớp lớp kia.

Bành thiên...

Khí tức cuồng bao như sóng gió, quét ngang bốn phương tám hướng, cũng lan đến gần thi thể Nhiếp Hàn ở bên cạnh.

Đúng lúc này, Tuyết Vi đang tại toàn lực cứu Nhiếp Hàn, một tầng thủy quang mông lung quanh thân giống như biển cả vô tận, tất cả công kích rơi xuống trên đó, đều như đá ném vào biển rộng vậy.

Dùng tu vị cảnh giới của Tuyết Vi, thêm vào Di Lạc Côi Bảo, đối phó Nguyên Đan lão quái tự nhiên không có vấn đề.

Nhưng giữa giết Đông Phương Quân và cứu Nhiếp Hàn tầm đó, Từ Huyền chọn cái thứ hai.

Đinh đang két, Tử Tiêu thiên nhận và Phương Thiên Họa Kích đối chiến cùng một chỗ, một đạo thanh âm đứt gãy chói tai kinh hồn truyền đến.

Tử tiêu thiên nhận trong tay Đông Phương Quân rốt cục không chịu nổi gánh nặng, từ bộ bị đoạn một phần ba lúc trước, đứt gãy thành hai đoạn.

Oa!

Vũ khí Đông Phương Quân đứt gãy, bị lực lượng khủng bố dư tán đánh trúng, rốt cục áp chế không nổi thương thế, nhổ ra một búng máu, sắc mặt trắng như tờ giấy.

- Từ Huyền! Công bình chiến đấu, ngươi không phải đối thủ của ta...

Đông Phương Quân đồng tử huyết hồng, phát ra một tiếng gào thét kinh sợ không cam lòng.

Nhưng nếu không có thương thế và vũ khí hao tốn trước kia giao chiến với Nhiếp Hàn lưu lại, Từ Huyền tuyệt đối không có cơ hội trọng thương đến hắn.

Từ Huyền tự nhiên rõ ràng nguyên do trong đó, đơn đả độc đấu thì vô luận là Nhiếp Hàn, hay là mình, đều phải thua kém Đông Phương Quân nửa phần. Nếu như trước đổi giữa Từ Huyền và Nhiếp Hàn, khác nhau chỉ là, Từ Huyền có thể miễn cưỡng bảo vệ tánh mạng, cũng có khả năng bị thua.

Nhưng cho dù như thế, Từ Huyền cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, sát ý trên người mảnh liệt nhảy lên, Đông Phương Quân này giết chết Nhiếp sư huynh, mình tuyệt đối không thể đơn giản buông tha hắn được.

Hắn hít sâu một hơi, cường vận trong nguyên lực còn thừa không nhiều lắm trong cơ thể.

Đông Phương Quân người bị thương nặng, nguyên khí đại thương, vũ khí bị tổn hại, nào còn dám chiến, không chút nghĩ ngợi, thân hình hóa thành một đạo Huyết Sát ánh sáng kinh người, như thiểm điện rút lui khỏi.

Từ Huyền cận thân truy kích, ngoài tầm tay với, lúc này há mồm phun ra một cái đồng tước trông rất sống động, lập tức mang theo một mảnh quang diễm phong bạo rực rỡ tươi đẹp.

Uy năng viêm hỏa bàng bạc kinh thiên khuếch trương trên không Tứ Tượng thành, hỏa linh chi khí trong phương viên trăm dặm đều như sôi trào lên.

Ông!

Khổng Tước trong quang diễm sáng chói kia phảng phất như sống lại vậy, say mê hấp dẫn, tươi sống rõ ràng, trong nháy mắt tăng vọt đến một hai chục trượng.

XÍU... UU! Diễm quang và phong bạo kinh thế hãi tục gào thét tàn sát bừa bãi, chói tai bén nhọn, Khổng Tước khổng lồ rất sống động kia còn ở giữa không trung phát ra một đạo tiếng phượng hót, chấn nhiếp toàn bộ chiến trường.

Cách cách cách cách...

Tốc độ Thất Linh Khổng Tước càng lúc càng nhanh, trong quá trình phi hành lục tục mở ra một sợi lông vũ... Một sợi, hai sợi, ba sợi, bốn sợi!

Một cổ khí tức tang thương đến từ Thần Hoang từ cổ chí kim hàng lâm thế gian, viêm lực uy năng cường đại kia tỏ khắp phương viên trăm dặm, khiến vô số pháp bảo ẩn ẩn run sợ

- Đó là pháp bảo gì, cũng không kém hơn Thiên Hạt Ma Kiếm của Nhiếp Hàn ...

Đông Phương Quân hóa thành huyết sát ánh sáng cấp tốc bỏ chạy cảm nhận được một khí tức cổ cấm kị khói lửa, huyết nhục không tự chủ được khô nóng bất an.

Thất Linh Đồng Tước kia phi hành kéo động ra đuôi lửa cầu vòng, dài chừng trăm trượng, trong phạm vi một dặm, viêm lực khủng bố đủ để dung kim hóa thiết, diệt sát tất cả.

Lập tức Thất Linh Đồng Tước kia càng đuổi càng gần, Đông Phương Quân tâm thần rung động, lấy thân thể trọng thương nguyên khí hao nhiều của hắn, tự nhiên không dám đối chiến với công kích như thế.

Dưới tình thế cấp bách, Đông Phương Quân cắn răng một cái, dùng Tử Tiêu thiên nhận đứt gãy vẽ trên ngực một cái, huyết dịch phun ra, "Ông" lập tức Huyết Quang trên người hắn, trở nên chói mắt, tốc độ lại tăng!

XÍU... UU! Xùy~~ huyết sắc ánh sáng kia như một đạo thiểm điện, bỗng dưng chuyển hướng một cái, bắn về phía Tứ Tượng trong thành, mượn nhờ trận pháp và kiên trúc linh lâu để yểm hộ chạy trốn.

Rầm rầm bành két, một đạo quang diễm phong bạo rực rỡ tươi đẹp mang theo viêm ôn bạo liệt trí mạng chui vào quân đội tu giả dày đặc trong Tứ Tượng thành.

Ah ah ah... tiếng kêu thảm thiết liên tục quanh quẩn, Phong Bạo kia tàn sát bừa bãi, lửa khói nổ, trong khoảnh khắc tàn phá mấy trăm tu giả, hơn nữa viêm khí phong bạo không dừng lại, tiến thêm một bước lướt trong trong phạm vi một trượng, số lương tu giả địch quân thương vong vẫn đang nhanh chóng tăng lên.

Đông Phương Quân tránh thoát một kiếp, có chút dừng lại, trên người cháy đen từng mảnh, đầy bụi đất, chợt lại hóa thành một đạo huyết sát ánh sáng, bắn về phía phương xa, truyền đạt mệnh lệnh:

- Toàn quân lui lại!

"Ha ha ha... Đông Phương Quân, thân là Côn Vân đệ nhất nhân, ngươi không dám nghênh đón công kích của ta, khiến hơn mấy trăm ngàn tu giả của ngươi phải bỏ mạng!

Từ Huyền bay đến trên không Tứ Tượng thành trào phúng cười to, một tiểu Khổng Tước lưu quang bốn phía, xoay quanh quanh thân hắn, hoạt bát xinh đẹp.

Nghe vậy, Đông Phương Quân biến sắc, không ít thủ hạ tu giả vô ý thức nhìn về phía huyết sắc ánh sáng đang chạy thục mạng kia.

Nguyên lai vừa rồi hắn không dám nghênh đón Thất Linh Đồng Tước đuổi giết, thúc dục bí thuật tiến vào Tứ Tượng thành, mượn nhờ địa thế yểm hộ, cuối cùng Đông Phương Quân tránh được một kiếp, tuy nhiên lại khiến một kích khủng bố này rơi vào đại quân tu giả dày đặc trong thành.

Thất Linh Đồng Tước biến thành cấm kị lửa khói trùng kích, để lại một hố to đường kính mấy trăm trượng trong thành.

Quá trình Viêm khí dư âm còn lại trùng kích tổng cộng giết chết hơn một ngàn tu giả.

Trận pháp của Tứ Tượng thành bị triệt để phá hủy, dưới sự dẫn dắt của Thần gia Đại trưởng lão, Trương Thiên Minh đại quân, khí thế như cầu vồng, giết tiến vào trong linh thành.

Đông Phương gia vô luận là đan đạo cường giả cao tầng, hay là tu giả tầng chót, đều bị giết đến quăng mũ cởi giáp, chật vật không chịu nổi, toàn quân chạy thục mạng, tử thương vô số.

Thần Hỏa Kim Cương khí lực của Từ Huyền sừng sững không trung, bỗng dưng thu nhỏ lại hóa thành bình thường.

Lúc này, nguyên khí hắn hao tổn rất lớn, cũng vô lực tiếp tục đuổi giết Đông Phương Quân.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt Từ Huyền nhìn về phía một khu vực trong Tứ Tượng thành.

Một tầng thủy quang mông lung sáng ngời quanh quẩn phạm vi mười trượng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trong đó một thân ảnh xinh đẹp cùng với một nam tử vẫn nằm không nhúc nhích.

Bá XÍU... UU!!

Rồi đột nhiên! Một đạo quang ngấn màu bạc lóe lên ở khu vực phụ cận rồi biến mất, cơ hồ bỏ qua cấm chế, tiến vào trong thủy quang giới.

- Không xong!

Từ Huyền thầm nghĩ không tốt.

Người xuất thủ kia, đúng là Không Minh Kim Điện Vương có được không gian bí thuật trong Thất đại Điện Vương.

- Chậc chậc, người này đã chết, để ta cho hắn thêm một đao nữa.

Không Minh Kim Điện Vương như thiểm điện lướt về phía Nhiếp Hàn.

Xác thực mà nói, mục tiêu của hắn dừng lại ở Thiên Hạt Ma Kiếm trong tay Nhiếp Hàn thì đúng hơn.

Xuy xuy XÍU... UU! Hai đạo quang hồ màu bạc trong suốt, cơ hồ bỏ qua cách biệt thời không chém về phía Nhiếp Hàn và cổ họng Tuyết Vi, mà thân ảnh màu bạc kia bản thân nhanh chóng chộp về phía Thiên Hạt Ma Kiếm.

Trên người Tuyết Vi tràn đầy quang hoa xanh da trời nhu thuận, một đôi tay hết sức nhỏ như ngọc trắng khoác lên vai Nhiếp Hàn, vẫn đang chữa trị sinh cơ trong cơ thể hắn.

Không Minh Kim Điện Vương đột nhiên xuất hiện khiến trong mắt nàng hiện lên một tia bối rối, khuôn mặt phát lạnh, phân ra một bàn tay như ngọc trắng, trong nháy mắt lướt một cái.

PHỐC PHỐC bành, hai đạo thủy tiễn xanh bóng vô cùng chuẩn xác ngăn lại hai đạo quang hồ màu bạc.

Không Minh Kim Điện Vương hơi lộ ra dị sắc, thiếu lực nhìn như yếu đuối này, lại có được thực lực vượt ngoài tưởng tượng bản thân.

Nhưng mục đích chủ yếu của hắn cơ hồ sắp đạt được, lập tức sắp chộp lấy được Thiên Hạt Ma Kiếm kia.

Tuyết Vi xếp bằng ở trước người Nhiếp Hàn, căn bản không đứng dậy, miệng ngóc khẽ mở, trong đôi mắt sáng hiện lên một tia trào phúng.

Một sát na Tuyết Vi há mồm, thanh âm tự nhiên du viễn cổ lão từ trên trời giáng xuống, rót vào linh hồn.

Không Minh Kim Điện Vương thân ảnh cứng đờ, ngây người tại chỗ, lâm vào trạng thái say mê mất phương hướng nào đó, quên mất mình.

PHỐC!

Tuyết Vi há mồm phun ra một đạo quang cầu lam tinh trong suốt, đánh trúng nam tử tóc bạc kia nữa.

Phanh oanh!

Thân thể nam tử tóc bạc nam tử lập tức nổ thành nát bấy.

Tình hình như thế, khiến những Kim Điện Vương khác nấp ở phụ cận tâm kinh đảm hàn, vẻ mặt hoảng sợ:

- Bên người Từ Huyền thậm chí có nhân vật như thế, ngay cả Không Minh khống chế không gian bí thuật cũng không thể phản kháng bị giây sát. Thần thông thực lực của nàng này tuyệt không bọn người Từ Huyền, Nhiếp Hàn.

Trong quá trình đối phó Không Minh Kim Điện Vương, Tuyết Vi từ đầu đến cuối đều ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Nhiếp Hàn, một tấc cũng không rời, giơ nhẹ tay, nhẹ hé miệng liền nhẹ nhàng giết chết Không Minh Kim Điện Vương bài danh thứ hai. Chỉ sợ coi đổi lại thành Đông Phương Quân và Từ Huyền cũng khó có thể nhẹ nhàng như vậy.

- Tuyết Vi, nhờ có ngươi rồi.

Từ Huyền lúc này mới bay vụt tới, tiến vào lam thủy quang giới.

- Chủ nhân, đây là nên làm.

Tuyết Vi yên nhiên xảo tiếu, dáng vẻ ngàn vạn, tiếp tục thúc dục lực lượng "Nhân Ngư Chi Lệ" chữa trị sinh cơ của Nhiếp Hàn, đồng thời, một loại khí tức đầu độc tâm linh từ trên người Nhiếp Hàn chấn động ra.

Bằng vào lực lượng hóa mục nát thành thần kỳ của Nhân Ngư Chi Lệ, chữa trị sinh cơ của Nhiếp Hàn điểm ấy cũng không khó.

Nhưng một điểm mấu chốt chính là linh hồn hắn cũng cần phải củng cố và chữa trị.

Quá trình thi triển phục sinh bí thuật thập phần chậm chạp, trên trán Tuyết Vi dần dần hiển hiện lên vết mồ hồi, hết sức chăm chú, Từ Huyền ở một bên hộ pháp.

Truyền thuyết, Nhân Ngư Chi Lệ trong Cửu đại Di Lạc Côi Bảo có được thần hiệu phụ trợ tuyệt thế vô song, thậm chí có thể nghịch chuyển số mệnh, phục hoạt tử nhân.

Nhưng truyền thuyết cuối cùng vẫn là truyền thuyết, chứng kiến bộ dáng hiện giờ của Tuyết Vi, trong lòng Từ Huyền tâm thần bất định.

Tứ Tượng linh thành, một hồi chiến tranh tu giới to lớn dần dần rơi xuống màn che.

Trương Thiên Minh cao thấp đông đảo tu giả hưng phấn kích động, sau đó dưới sự an bài của Sở Đông liền thanh lý chiến trường đâu vào đấy, công chiếm khống chế Tứ Tượng thành.

Một trận chiến này, Trương Thiên Minh dưới đủ loại nhân tô, đại thắng đại thắng, vượt qua bất luận một thời kỳ nào trước kia.

Trong trận chiến đấu này, số lượng tu giả Đông Phương gia tổn thương đạt tới bảy tám ngàn, vượt qua ba phần binh lực tham chiến, có thể nói là tổn thất thảm trọng.

Càng thêm oanh động kinh người là, một vị Nguyên Đan lão quái lại bị vẫn lạc trong chiến đấu.

Nguyên Đan cường giả, phóng mắt toàn bộ Côn Vân tu giới cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, tổn thất một vị, không phải chuyện đùa. Bởi vì thường thường trong vài thời kỳ, hơn mười trên trăm năm, chưa hẳn có thể sinh ra đời một vị Nguyên Đan cường giả mới.

Từ Huyền với tư cách chém giết Lục Bào lão ma, tự nhiên uy danh đại chấn.

Hơn nữa, dưới sự chứng kiên của thiên thiên vạn vạn tu giả Từ Huyền dùng Thất Linh Đồng Tước đuổi giết thất bại Côn Vân đệ nhất nhân, đây càng là huy hoàng Vô Thượng.

Dùng thân phận hậu bối tân tú, tu vị Ngưng Đan kỳ chiến thắng Nguyên Đan lão quái Côn Vân đệ nhất nhân, đây là chuyện trước đây chưa từng có trong lịch sử Côn Vân Quốc.

Cho dù rất nhiều người trong cuộc minh bạch, Từ Huyền có thể chiến thắng Đông Phương Quân là vì hắn ở đủ loại điều kiện bất lợi.

Nhưng Từ Huyền trước đó, còn tự tay chém giết qua một vị Nguyên Đan lão quái, rồi sau đó lại một lần hành động thất bại trọng thương Đông Phương Quân, chiến tích và thực lực như thế đủ để khiến hắn lên ngồi ngang hàng với Côn Vân đệ nhất nhân.

Đại thắng như thế, khiến Trương Thiên Minh cao thấp cuồng hoan chúc mừng.

Mà với tư cách nhân vật linh hồn trong trận chiến này, Từ Huyền lại không có nửa điểm vui sướng, hắn một mực yên lặng lặng yên chờ đợi bên cạnh Nhiếp Hàn.

Thậm chí từ đáy lòng Từ Huyền sinh ra một tia áy náy bất an.

Luận thực lực chân chánh, đơn đả độc đấu thì hắn trước mắt còn không cách nào chính diện chiến thắng Đông Phương Quân.

Huy hoàng của một trận chiến này, uy danh tạo thành chính là đặt trên cơ sở của Nhiếp Hàn.

Nhưng nếu không có sự hi sinh của Nhiếp Hàn, Trương Thiên Minh tuy rằng phần thắng vẫn lớn như trước, nhưng không cách nào có được thắng lợi đại khoái nhân tâm như thế được.

Loading...

Xem tiếp: Chương 578 - 579: An Trí Thỏa Đáng

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Lấp Đầy Khoảng Trống

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 35


Pháp Sư Trừ Tà

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 3


Hello, Cô Ma Nữ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 42


Nữ Tài Nhân Kì Lạ!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 24