Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Hà Phong Bạo Chương 499 - 500: Thế Cục Côn Vân

Chương trước: Chương 498: Sơ Hiện Thực Lực



- Lời của Từ mỗ..., không lặp lại lần thứ hai.

Từ Huyền thái độ cường thế, căn bản không nhìn tới Hứa Chấn kia, ánh mắt lạnh như băng dừng trên

người Đổng Băng Vân.

Lập tức trên trận giương cung bạt kiếm, Nhạc Phong có chút bất đắc dĩ, gấp giọng nói:

- Đổng tiên tử, thật sự của chúng ta phải biết được nơi hạ lac của Sở Đông và người Trương gia, nếu

ngươi không trả lời, Từ sư đệ này của ta nếu phát tác thì trong học phủ chỉ sợ không ai có thể chế trụ

đâu!

- Buồn cười!

Khóe miệng Đổng Băng Vân nhếch lên một tia trào phúng, Phương Thiên học phủ với tư cách là cơ cấu

thống trị một phương trọng thành, há có thể để uy hiếp của hai tên Ngưng Đan vào mắt?

- Bắt bọn họ xuống.

Trong mắt Hứa Chấn tóe lửa, tên kia cũng dám bỏ qua mình sao?

Trên người hắn ngưng tụ lên một cổ chân lực cường đại, một mảnh quang vân màu vàng, như Long Thú

bồi hồi quanh thân.

Đổng Băng Vân duỗi ngọc thủ ra, một khối băng ngọc bảo khí trôi nổi trong lòng bàn tay, vầng sáng lưu

ly, phát ra từng tia hàn lực tinh thuần.

Nhạc Phong biến sắc, vừa mới chuẩn bị động thủ thì đã bị Từ Huyền vươn tay vỗ vỗ:

- Để cho ta tới!

Tình hình như thế, rơi vào trong mắt Hứa Chấn và Đổng Băng Vân thì chỉ nhiều ra vài tia mỉa mai.

Nhưng mà, một chớp mắt kế tiếp lại khiến toàn trường khiếp sợ thất sắc.

Oanh!

Một tiếng hét lớn lôi đình nổ vang trong hư không, Thiên địa Phong Vân chấn động, nương theo đó là

một cổ khí thế kinh thiên hơn xa Ngưng Đan bình thường.

Oa!

Hứa Chấn đang ngưng tụ chân lực lập tức nhổ ra một búng máu, thân hình lảo đảo một cái, sắc mặt tái

nhợt.

Thân thể mềm mại của Đổng Băng Vân nhoáng một cái, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, khí huyết sôi trào.

Bá!

Một đạo thân ảnh màu vàng kim nhạt như Viễn Cổ bá chủ, như thiểm điện lướt chí thượng không, khí tức

kinh thiên bàng bạc khiến hai người khó có thể thở dốc.

- Tại sao có thể như vậy...

Hứa Chấn đã bị thương nặng, trong lòng hoảng sợ, khí tức khủng bố đến từ thanh niên trên đỉnh đầu

khiến cho mỗi một tất lực lượng huyết nhục trên người hắn, đều bị run rẩy.

Thân thể mềm mại của Đổng Băng Vân run rẩy rất nhỏ, bị ép đến không thể thở dốc, nhất thời hãi hùng

khiếp vía, khó có thể tin:

- Hắn làm sao có thể nắm giữ lực lượng cường đại như thế được...

Giờ khắc này, thân ảnh lưu chuyển quang mang vàng kim nhạt nhạt trong hư không, như Thương Thiên

Bá Chủ, tầm mắt bao quát về phía, hết thảy sự vật đều lộ ra trầm trọng, không thể trái nghịch ý chí.

Chúng tu giả xem náo nhiệt ở phụ cận, nguyên một đám tâm thần rung động, nụ cười trên mặt trực tiếp

đọng lại, rung động trong lòng không nói nên lời.

Vốn trong cách nghĩ của bọn hắn là lấy Đổng tiên tử và Hứa Chấn thì đối phó với hai người Từ Huyền

hẳn là rất dễ dàng, ít nhất cũng sẽ không thua.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, chỉ trong thời gian cực ngăn, thanh niên thần bí kia hét lớn một tiếng,

chấn nhiếp toàn trường, Hứa Chấn ngưng đan sơ kì thổ huyết trọng thương, Đổng Băng Vân cũng bị cổ

khí thế nguyên thủy kia ngăn chặn, chỉ sợ không có bao nhiêu sức phản kháng.

Hứa Chấn sắc mặt tái nhợt, bị trọng thượng, bị khí tức cường đại kia chấn nhiếp, hiện giờ ngay cả lực

động tay chân cũng không nổi, trong lòng hoảng hốt, sợ hãi cực kỳ:

- Toàn bộ Phương Thiên trọng thành, ngoại trừ lão viện trưởng ra còn có ai có được uy thế bực này nữa.

Đổng Băng Vân hô hấp bị ngăn trở, nàng bỗng phát hiện ra tiên pháp mà mình nắm giữ, ở trước mặt lực

lượng chính thức lại lộ ra yếu ớt như thế, dưới sự tập trung của cổ khí tức kia, pháp lực trong cơ thể ẩn ẩn

sợ run lên sợ hãi.

Dưới cổ khí tức cường hoành kia tiếp tục tập trung áp bách xuông, khuôn mặt lạnh như băng của nàng lộ

ra vẻ đỏ bừng, lại bỗng nhiên tái nhợt.

Đúng lúc này, một thanh âm đạm mạc từ đỉnh đầu truyền đến:

- Có lẽ, chỉ có như vậy, các ngươi mới có thể trung thực nói cho ta biết đáp án hả?

Đổng Băng Vân nghiến chặc hàm răng, mạnh mẽ vận pháp lực, trên cơ thể tách ra băng quang trắng noãn,

khuếch tán phạm vi mấy trượng, miễn cưỡng kháng trụ lấy cổ khí thế kia.

Nàng dù sao cũng là kỳ tài trăm năm mới gặp của Phương Thiên học phủ, với tư cách là cường giả Ngưng

Đan trung kỳ, lại càng không có khả năng chịu thua như thế được.

Càng quan trọng hơn là, trong nội tâm Đổng Băng Vân cực không tình nguyện phải hạ mình trước người

từng là bại tướng của mình.

- Đổng tiên tử, trên người của ngươi tựa hồ có một loại ngông nghênh, nhưng không biết có thể tiếp tục

bao lâu?

Thân ảnh trên đỉnh đầu trong thanh âm mang theo vài tia trào phúng:

- Có lẽ ngươi không rõ, ở Cửu thành Thần Hoang xa xôi, ở trên khôi thổ địa cổ lão so với Côn Vân Quốc

còn rộng lớn hơn gấp 10 lần kia, cường giả thực lực mạnh hơn ngươi gấp mấy lần, thậm chí dị tộc, đều

từng vẫn lạc hoặc khuất phục trong tay Từ mỗ. Mà đan đạo cường giả như ngươi thì ta không biết đã giết

bao nhiêu người rồi.

Thanh âm kia trầm thấp vô cùng, phảng phất như đang nói là một chuyện cực kỳ bình thường, nhưng

Đổng Băng Vân lại nghe được rõ ràng, tâm thần chấn động: Cửu thành Thần Hoang!

Vô luận là ở Côn Vân Quốc, hay là ở Tử Tiêu Quốc, Cửu thành Thần Hoang đều là một khối thổ địa truyền

kỳ cổ xưa, trình độ hỗn loạn hung hiểm ở nơi đó hơn xa bổn quốc không biết gấp bao nhiêu lần, cũng tràn

ngập vô số truyền kỳ. Đã từng có rất nhiều cường giả tiến vào Cửu thành Thần Hoang, nhưng không rõ

nơi hạ lạc ở đâu.

- Từ Huyền này dĩ nhiên lại bình yên quay về từ Cửu thành Thần Hoang, khó trách thực lực lại cường hãn

như vậy, thủ đoạn tâm tính đều trở nên không thể dự đoán.

Trong lòng Đổng Băng Vân phát lạnh, hình tượng thiếu niên ngày xưa mình từng coi như con xấu cái kiến

kia, giờ đã không còn tồn tại nữa.

Đồng tử nàng co lại, nam tử kia lại lần nữa hàng lâm trước người.

- Ngươi muốn làm gì. . . Tránh ra!

Đổng Băng Vân quát một tiếng, bên ngoài thân lóe lên băng quang, huyễn hóa ra thành từng mảnh băng

thứ, chém về phía thân ảnh như tái cổ bá chủ kia.

Những mũi băng thứ này tùy tiện một đạo, đều có thể nhẹ nhõm chém giết cường giả luyện thần cửu

trọng, mấy chục đạo mũi băng thứ cùng nhau tập kích, dù là Ngưng Đan bình thường cũng phải biến sắc.

Đinh đinh đinh. . .

Nhưng mà tất cả băng thứ khi chém lên người Từ Huyền đều bị phá thành mảnh nhỏ, làn da đối phương

như kim đồng, phòng thủ kiên cố, ngay cả một dấu vết cũng không có!

- Tên này đến cùng có phải là nhân loại không? Thân thể lại cường hoành đến tình trạng như thế!

Trong mắt Hứa Chấn và những người khác trong học phủ, hoảng sợ một mảnh, hít một hơi lãnh khí.

Bỏ qua tiên pháp công kích và phòng ngự của Đổng Băng Vân, Từ Huyền đi đến trước mặt nàng, gần

trong gang tấc.

BA~!

Đổng Băng Vân trực giác vai trầm xuống, một bàn tay lớn đã ở ngay phía trên, nàng hoa dung thất sắc:

- Ngươi. . .

Phương Thiên trọng thành cao cao tại thượng nữ Ngưng Đan cao nhân vào thời khắc này lại lộ ra tư thái

bất lực của một nữ tử như vậy.

Từ Huyền trào phúng cười cười:

- Cái ngươi gọi là cốt khí cũng không gì hơn cái này.

Trong mắt Đổng Băng Vân lộ ra khuất nhục phẫn hận thật sâu, nàng là kỳ tài tiên tu trăm năm khó gặp

của Phương Thiên học phủ, càng là nữ Ngưng Đan cao nhân hiếm thấy, ai ở trước mặt nàng mà không tự

ti mặc cảm, nàng chưa từng bị người khác khống chế tánh mạng, vũ nhục cười nhạo như vậy bao giờ cả.

Thế nhưng mà thân thể mềm mại của nàng vẫn không thể khống chế nổi run rẩy, đây vốn là sự sợ hãi của

sinh linh đời sau đối với Viễn Cổ cường giả.

Từ Huyền là tu giả đời sau, nhưng thông qua tu luyện Thể Tu Chú Thể và Thông Mạch Pháp Môn, dần

dần đảo ngược, tiếp cận với sinh linh cổ xưa thái cổ bổn nguyên.

Bàn tay lớn kia đặt ở trên người Đổng Băng Vân, nàng chỉ cảm thấy như trên đầu vai có một tòa núi lớn

vậy, tất cả dũng khí và lực lượng, đều yếu ớt như tờ giấy.

Mà ở trong mắt những tu giả khác, Đổng Băng Vân ngày xưa không gì không làm được thân thể lại lộ ra

vẻ yếu ớt như thế, phảng phất một trận gió cũng có thể thổi bay vậy.

Giờ khắc này, ý nghĩ của Từ Huyền lập tức có thể nắm giữ sinh tử của Đổng Băng Vân.

Trong Phương Thiên học phủ, rất nhiều tu giả đều câm như hến.

Nhưng đột nhiên, Từ Huyền biến sắc, có cảm ứng nhìn về phương hướng phía sau núi.

Cơ hồ đồng thời, một thanh âm già nua ôn hòa quanh quẩn vang lên:

- Từ tiểu hữu thỉnh thu tay lại! Sở Đông đứa bé kia nói không sai, không có người trước vận mệnh, tất cả

đều có thể nghịch chuyển. Có lẽ bởi vì ngươi đến, Phương Thiên trọng thành mới có thể tránh được một

kiếp, ít nhất có thể tiếp tục càng lâu hơn cũng nên.

Thời khắc thanh âm này vang lên, vô số tu giả trong học phủ đều lộ ra thần sắc kính ngưỡng từ đáy lòng,

càng có nhiều người lộ ra vài phần thành kính và sùng bái.

- Lão viện trưởng!

Đổng Băng Vân và Hứa Chấn đều lộ ra thần sắc chấn động.

- Nguyên lai là lão viện trưởng, khi tiến vào học viên, Từ mỗ đã mơ hồ cảm ứng được sự tồn tại của

Nguyên Đan kỳ.

Từ Huyền lập tức thu tay lại, có chút mỉm cười, cũng cúi người hành lễ:

- Từ Huyền bất tài, bái kiến lão viện trưởng, cảm tạ ngày xưa tương trợ.

Lời vừa nói ra, Đổng Băng Vân và Hứa Chấn đều động dung, kinh hãi trong lòng lại lần nữa kéo lên cực

điểm.

Từ Huyền kia có thể cảm nhận được khí tức của Nguyên Đan kỳ lão quái, còn dám hung hăng càng quấy

như thế, có phải hắn đã điên rồi không? Hoặc là, hắn biết rõ lão viện trưởng người bị thương nặng, mới

dám làm càn như thế?

Bằng vào tu vị Ngưng Đan trung kỳ dám ở nơi hạch tâm của một phương trọng thành, chuyện này thực

vượt qua tưởng tượng của thường nhân.

Nhưng vào thời khắc này, Từ Huyền ở trong mắt mọi người càng lộ ra thâm bất khả trắc.

Liền Nhạc Phong cũng thất kinh không nhỏ, bất quá khi hắn nghĩ đến Từ sư đệ ngày đó lúc ở Liễu Sâm

Linh Thành, cơ hồ bằng vào một tay diệt đi một gia tộc thì giật mình cũng giảm nhỏ vài phần, còn nghĩ

đến ngày ấy lúc ở Bát Hoang Sa Mạc, nữ tử tuyệt mỹ nắm giữ thần uy kinh thiên động địa kia nữa, mà đó

chỉ là một nữ bộc của Từ sư đệ, hắn không còn nửa điểm ngạc nhiên nữa.

Ai có thể đoán trước, trong tay Từ sư đệ còn có bao nhiêu át chủ bài và đòn sát thủ nữa chứ.

Mà trên thực tế, nếu như không chút nắm chắc đối phó với Nguyên Đan kỳ lão quái, Từ Huyền sao lại có

thể quay lại Côn Vân Quốc để báo thù chứ?

- Sở Đông cái đứa bé kia không hổ là tiên diễn kỳ tài ngàn năm khó gặp, có thể nhận thấy người siêu

phàm như ngươi, bất quá lão hủ còn đang bế quan điều dưỡng, không tiện xuất quan, lần sau nhất định sẽ

đích nhân tiếp đón tiểu hữu.

Trong thanh âm của lão viện trưởng lộ ra vài phần vui mừng, rồi sau đó lại thần thức truyền âm, phân phó

hai người Đổng Băng Vân và Hứa Chấn:

- Từ Huyền là khách quý của Phương Thiên học phủ, các ngươi phải tiếp đãi cận thận, tận lực đáp ứng

mọi yêu cầu của hắn.

- Vâng.

Đổng Băng Vân vạn bất đắc dĩ, cũng chỉ thể đáp ứng.

Ngàu xưa khi nàng đuổi giết Từ Huyền, chỉ sợ nàng tuyệt đối không ngờ tới, một ngày thiếu niên sẽ đạt

đến tình trạng có thể ngồi ngang hàng với lão viện trưởng thế này.

Lão viện trưởng là nhân vật ra sao? Cho dù phóng mắt khắp Côn Vân Quốc to như vậy, Tứ đại trọng

thành, hơn hai mươi linh thành, cũng là thuộc về nhân vật không thể xúc phạm, thân phận cao thượng,

cho dù đương kim "Côn Vân Quốc chủ" đích thân tới, cũng phải dùng lễ đãi ba phần.

Kế tiếp, hai người Đổng Băng Vân và Hứa Chấn trên mặt mang theo vẻ phức tạp, tiếp đón Từ Huyền và

Nhạc Phong vào một tòa đại điện.

- Từ đạo hữu thỉnh.

Hứa Chấn cố gắng tươi cười, nghênh tiếp Từ Huyền đến thượng tọa, Đổng Băng Vân bên cạnh trong đôi

mắt đẹp dịu dàng vẫn cò thấy vẻ khuất nhục, thần sắc so với trước kia phải ảm đạm rất nhiều.

Đối mặt với Từ Huyền ở trên thượng tọa, hai người đều phải giữ vững tinh thần ứng phó, biết gì đều trả

lời, cực kỳ biết điều.

Từ Huyền cười mỉm nhìn về phía Đổng Băng Vân:

- Đổng tiên tử, vẫn là vấn đề lúc trước, Từ mỗ không lặp lại lần nữa đâu!

Đổng Băng Vân không khỏi khẽ giật mình, trong lòng thầm hận, Từ Huyền này hết lần này tới lần khác

hỏi mình, hắn là muốn cố ý làm khó dễ mình sao?

Nhạc Phong vội vàng nhắc nhở:

- Đổng tiên tử, vấn đề vừa rồi của Từ sư đệ là có có quan hệ đến nơi hạ lạc của Sở Đông và người Trương

gia.

Đổng Băng Vân cắn cắn môi, cúi đầu nói nhỏ:

- Trong trận chiến Hoàng Long mười mấy năm trước, bởi vì cường giả Đông Phương bổn tộc Đông

Phương Quân ra tay, một lần hành động thay đổi tình hình chiến đấu. Sau khi chiến bại, Trương gia liền bị

xóa tên khỏi Hoàng Long Linh Thành, đệ tử hạch tâm liền ẩn nấp vào núi rừng, cũng có bộ phận đầu

nhập vào thân thích ở ‘ Bắc Phong trọng thành ’ dần dần nhạt khỏi tầm mắt của tu giới. Sau đó trong gần

mười năm, thế lực Đông Phương gia khuếch trương, một lần hành động quét ngang bốn linh thành chung

quanh, hiện nay, ngoại trừ Phương Thiên trọng thành ra, năm thành còn lại đều đã nằm trong sự khống

chế của Đông Phương gia cả rồi.

- Về Sở Đông, bởi vì năm đó từng trợ giúp Trương gia đối kháng Đông Phương gia, khiến Phương Thiên

học phủ lọt vào uy hiếp của Đông Phương bổn tộc, Đông Phương bổn tộc hiện giờ ở Côn Vân Quốc cơ

hồ là một tay che trời. Vì để không dao động đến Phương Thiên trọng thành, nên Sơ Động rơi vào đường

cùng, phản bội Phương Thiên học phủ, mấy năm trước liền gia nhập vào Côn Vân hoàng tộc, trở thành

phụ tá quân sư, kiềm chế sự ngấp nghé của Đông Phương bổn tộc đối với hoàng quyền. . .

Hai người Từ Huyền nghe xong thật lâu, mới dần dần minh bạch Côn Vân Quốc hiện giờ, thậm chí là thế

cục của cả Phương Thiên trọng thành, cung xác định được nơi hạ lạc của Sở Đông, mà tin tức Trương gia

cũng có được manh mối đại khái rồi.

Côn Vân Quốc là một tu giới tiểu quốc ở biên cảnh phía đông Tam Dương Cảnh, ngoại trừ Hoàng Đô, còn

có Tứ đại trọng thành, Phương Thiên trọng thành chính là một trong Tứ đại trọng thành. Mỗi tòa trọng

thành tổng cộng quản hạt mấy cái linh thành.

Thế nhưng ngày nay, Phương Thiên lục thành, ngoại trừ Phương Thiên trọng thành ra, năm thành còn lại

đều đã do Đông Phương gia nắm giữ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 501 - 502: Trọng Thành Nguy Cơ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Thời Đại Hào Hùng

Thể loại: Lịch Sử, Xuyên Không

Số chương: 33


Không Phải Em Không Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 68




Gửi Cho Anh: U're My Destiny

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 51