1 Tự cổ chí kim, trường sinh bất tử là nguyện ước muôn thủa của loài người. Từ thuở phải lăn lộn để sinh tồn, cho tới khi không còn vướng bận chuyện cơm ăn, áo mặc thì những bậc cao nhân đã không ngại gian khổ đi tìm lời giải cho bài toán trường sinh này.
2 “Yêu nghiệt đừng hòng chạy thoát”. Tiếng thét dữ dội từ không trung vang vọng cả một vùng. “Mình à, mau dẫn các con đi thôi, mau lên”. Ông chồng gấp gáp nói.
3 Hoàng Liên Sơn là một dãy núi lớn, hùng vĩ vào loại bậc nhất của đông thổ Thần Châu. Dãy núi rộng ba mươi cây số, chạy dài một trăm tám mươi theo hướng tây bắc-đông nam, giữa hai phủ Thủy Vĩ và Văn Bàn kéo dài đến tận phía tây Nghĩa Lộ.
4 “Tham kiến sư phụ”. Thanh Phong đạo nhân gật đầu rồi trao đứa bé trên tay cho đại đệ tử của mình. “Sự phụ, đây là?”“Người ta mới thu nhận. Ngươi lo liệu rồi sắp xếp cho nó lấy một chỗ nghĩ ngơi”“Dạ”.
5 Tiểu Bình vừa tỉnh, đang muốn đứng dậy thì hai truyền đến cơn đau nhức từ các cơ khớp không nhịn được “ui da” lên một tiếng. Hồi lâu cũng miễn cưỡng ngồi dậy thì thấy quần áo trên người mình thì rách bươm, tóc tai bù xù cả lên.
6 Thanh Phong đạo nhân sau khi trở về từ Hồng Lĩnh được Ỷ Lan phu nhân kể lại. Ông liền biết Tiểu Bình đã bị ma tính của ma châu phát tác. “Sư phụ bọn đệ tử đã kiếm khắp Tây Phong Lĩnh nhưng không thấy tung tích của của ngũ đệ đâu cả”.
7 “Tiểu Bình ngươi đi theo các sư huynh. Cấm chạy lung tung nghe chưa”“Dạ,sư phụ cứ yên tâm”. Ngàn năm mới có cơ hội thế này hắn nào dám trái lời sư phụ.
8 “Cái thằng nhỏ này thật là”. Ỷ Lan phu nhân nhìn cảnh tượng của tiểu Bình trên sàn đài không khỏi mỉm cười:“Đệ tử yêu quý của chàng cũng biết thương hoa tiếc ngọc rồi kìa”Thanh Phong đạo nhân có vẻ không để ý đến mấy lời này, chỉ nhíu mày.
9 Sáng sớm Tiểu Bình được người báo là sư phụ muốn gặp. “ Sự phụ, người tìm đồ nhi ư?”Tiểu Bình tới phòng lễ phép chào sư phụ. Chỉ thấy sư phụ nó đứng nhìn chăm chăm vào bức tranh trên tường.
10 Lúc này người nam tử nọ bị Tiểu Bình giáng ột cú đấm trời đánh, tay xoa xoa xoa mắt, miệng thì kêu la chửi bới liên hồi. Có lẽ là do lần đầu đánh người, lẽ ra Tiểu Bình nên tiến lên bồi tiếp vài cú cho gục hẳn, thì hắn lại để cho tên kia kịp bình phục.
11 Bốn năm rồi nơi đây đã đổi khác rất nhiều. Không còn là một Kim Sơn thôn tươi đẹp như ngày nào nữa. Sau trận cuồng bạo của ma đầu năm nọ, cảnh vật đã trở nên điêu tàn xơ xác, chung quanh thưa thớt không một bóng người.
12 Bình mình thức sớm. Đôi nhân tình sau đêm dài ái ân cũng đã tỉnh mộng. Chàng trai ngắm nhìn cô gái đang e thẹn thật lâu. Rồi như đã dứt khoát hắn khoắc áo cất bước.
13 Trở về phòng đắn đo một hồi rồi hắn cũng dùng viên cải hoàn tục mệnh đan. Phải nói viên thuốc này công hiệu đúng là như tên gọi vậy. Dùng xong hắn thấy cả người phấn chấn, khỏe lên nhiều rất nhiều.
14 Đã trải qua mười hai ngày, đi qua ba bốn thi trấn, trớ trêu thay đôi nam nữ trẻ tuổi cũng không thể dò hỏi được một chút tin tức của Bồng Lai đảo. “chit chit”“ Tiểu Lôi ngoan nào.
15 Sau khi nghĩ ngơi Tiểu Bình và mấy người đêm qua bắt đầu tụ họp lại ăn cơm. Ngoài Trấn Nguyên đạo trưởng và cô gái được hắn “ cứu” thì có một gương mặt là là một nhà sư trẻ tuổi.
16 Một luồng ánh sáng vàng le lói trong hang tối. Nhanh chân bước tới. Hắn thầm nghĩ đây chính vòng cấm chế thứ hai rồi. Trước mặt là một màn chắn màu vàng nhạt.
17 Sáng sớm Nghĩa Bình đã theo sư phụ rời đi. Hôm qua Thanh Phong đạo nhân có kiểm tra kinh mạch của hắn tuy mạch vẫn còn bất ổn nhưng kỳ lạ là độc tính của Độc Xà Tử Vương lại không có.
18 Hành động bất ngờ của Băng Diệt sư thái làm các giáo đồ ma giáo không kịp trở tay. Một số nhân thủ áo đen muốn đuổi theo truy cản nhưng không kịp. ”Keng”.
19 Khốn long động đã yên tĩnh vắng vẻ như thường lệ. Người hai phái chính ma cũng đều đã rời đi sau trận đại chiến. Trận chiến lần này ma giáo đã đạt được mục đích của mình khi thu phục được Ma long.
20 Quê hương nghĩa nặng tình sâu. Bao nhiêu năm đi xa nay trở về trên mảnh đất mẹ khiến lòng Nghĩa Bình xuyến xao bồi hồi khôn tả. Bất giác hắn quỳ xuống run run thầm thì: “ Cha, mẹ tiểu Nam về thăm hai người đây.