1 Đường Đại đang bò, phía sau để lại một đường vệt máu thật dài. Tuy rằng thân là động vật có vú, so với loài bò sát không biết có giỏi hơn hay không, thế nhưng nàng rõ ràng không thiên về bò sát.
2 Đường Đại xin ăn ý định ban đầu là vì điều trị cái mông, chỉ là sự vật mới lạ luôn luôn làm cho người ta xem trọng, ngày đó nàng ở đầu đường Trường An bị người trên phố tầng tầng lớp lớp vây quanh chật như nêm cối.
3 Đường Đại dần dần dùng quen đèn dầu, nhưng nàng như trước vẫn không tập quen được bút lông, đem một tay viết ngày có thể trải qua ba ngàn từ thành cả đêm chỉ có thể viết năm, sáu trăm chữ, nàng bắt đầu bức thiết tưởng niệm cái netbook giá trị gần 1900 tệ của mình, nếu không được… Bút bi cũng được a…Nhưng nàng hiển nhiên trước mặt tượng Phật cũng không phải là loại cầu được ước thấy, mà nàng cũng không phải nữ chủ xuyên không có bàn tay vàng cầm theo hộp bách bảo, cho nên sau khi nàng ngửa mặt lên trời gào thét xong, vẫn là tiếp tục vùi đầu cùng đồng chí bút lông trong tay vật lộn!Chờ viết đến canh ba gà gáy, nàng rốt cục hiểu được cổ ngôn văn chương vì sao coi trọng tinh tế vắn tắt đi, đặc biệt sau khi dùng bút lông này viết hơn mười vạn chữ, nghị lực này thật không phải ai cũng có a…>_Đường Đại xin ăn muốn nửa năm, quyển sách thứ nhất của nàng xem như hoàn thành, cái đó và tiểu thuyết internet trước đây của nàng không giống nhau, thật ra sách này… Ặc, được rồi, chỉ xem như là bản thảo.
4 Đường Đại không có cách nào một lần nữa sắp chữ lại bộ tiểu thuyết này, người xếp chữ , hoặc sao chép đạo văn chỉ một sai sót nhỏ, ví dụ như “dù cho” “cho dù” cũng sẽ thay đổi hoàn toàn ý nghĩa đoạn văn phía sau.
5 Chuyện này kích động đồng chí Đường Đại của chúng ta thật sâu, từ cổ chí kim, vạn vật đều có quang vinh suy yếu, mà chân chính hưng tịnh lâu dài không suy yếu, là cái gì?Tính dục!Cổ đại diễm thư, hậu thế hoàng điệp.
6 Lan Nhược Tự hoang phế đã lâu, cây cát đằng cỏ dại chịu không nổi khí lạnh mùa thu, hiện ra tình thế rơi rụng. Đường Đại bình thường nửa đêm bò ra viết tiểu thuyết, ngọn đèn suốt đêm không tắt.
7 Đường Đại dán xong > chương thứ sáu mươi mốt, bản văn ấy tại Công Khai Đình đã không ai có thể vượt qua, các viên quản lý hàng ngày theo thói quen đã xếp nó vào vị trí đầu tiên của bảng thông cáo để dễ nhìn thấy.
8 Các vị đọc giả xem đến đây, đại đa số sẽ nghĩ tác giả tiểu thuyết này đến lúc phải mở bàn tay vàng ra rồi. >_Bởi vì Đường Đại cũng cho rằng như thế, lúc đó đầu óc nàng đánh một trận kết luận: Cái này…Câu chuyện này quả nhiên là nhạt nhẽo muốn chết, tác giả cũng muốn bắt chước ta làm hỏng mắt người xem một chút sao??Nhưng trên thực tế, tác giả truyện này rất vô tội, sự thật nhiều lần chứng minh Nhất Độ Quân Hoa sẽ không vì làm hỏng mắt người đọc mà viết H.
9 Văn học ngôn tình quật khởi, làm đông đảo các văn hào bất ngờ > trường kỳ chiếm đầu bảng Công Khai Đình, làm cho chúng nhân sĩ uyên bác thấy thật mất mặt.
10 Thu nhập của Đường Đại từ từ tăng cao, nàng đã không cần dùng nghề nghiệp xin ăn để sống qua ngày, thế nhưng nàng không có việc gì thì như trước xin ăn tại Công Khai Đình, lúc này không có google, baidu, nciku, sohu, nguồn tin gốc tin tức cực kỳ khó khăn xin ăn chí ít còn nghe được nhiều chuyện nhân văn thú vị.
11 Đường Đại buông quân cờ trong tay, cùng Hàn Phong bốn mắt nhìn nhau, quả nhiên rất nhanh, đã có người của Vạn tượng thư cục mời bọn họ trở về. Hàn Phong đi đầu từng bước, Đường Đại không có kiệu riêng, liền cùng Thụy Từ chung xe đi về.
12 Đường Đại đi vào trường thi, đợi thị vệ rời khỏi, thừa dịp giám thị tuần tra dò xét phía sau thì nhanh chóng lấy đề thi trong vạt áo thay đổi với đề thi nguyên bản trên bàn, đề thi này cũng hỏi về tri thức thiên văn, Đường Đại lệ tuôn: “Mẹ ơi, thiên văn ta cũng không a….
13 Đường Đại bị thẩm vấn là lúc đêm khuya, khi đó nàng tự nhiên còn chưa ngủ, lúc bị đưa ra nàng còn lớn giọng khóc thảm: “Ta có AIDS, ô, sai rồi, là hoa liễu, ta có bệnh hoa liễu, các ngươi hãy tránh xa ta, cẩn thận truyền nhiễm!!!”Các ngục tốt: =_=||||Nàng bị vứt trên mặt đất, ngẩng đầu thì phát hiện đây rõ ràng không phải là công đường, trên ghế có hai người ngồi, nhìn quần áo trang phục là tựa như quý tộc, hai người một mặc quan phục, một mặc thường phục.
14 Đường Đại đứng ở trên bục giảng lớp học mẫu giáo, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: “Nguy rồi, nguy rồi! Ta hôm nay là phải dạy bọn nhóc kia bài hát gì đây?”Trước mặt ba mươi đôi mắt nho nhỏ nhìn nàng, nhưng nàng đã sớm quên không chuẩn bị cho tốt ca khúc thiếu nhi kia.
15 Ngụy Thanh Sơn lần này bị thương không nhẹ, Dụ vương cho hắn một khoảng tiền, ra lệnh điều dưỡng thật tốt. Thụy Từ, Hàn Phong, Hàm Châu, đều bị liên lụy, Dụ vương cũng cho chút tiền thuốc trị thương.
16 Đường Đại rất sốt ruột, ngay cả > nàng cũng không có tâm tình viết. Tháng này nàng mỗi ngày đều nỗ lực xin ăn, thế nhưng cả một ngày thu nhập cũng chỉ có bảy mươi đồng tiền, dựa theo tiến độ này tiếp nữa, coi như là mệt chết, cũng không đủ trả tiền thuê cho “Thú vương” a, chứ đừng nói là tiền công của người nhà, tiền bảo dưỡng trân mộc đồ cổ.
17 Quảng cáo của Thiếu Lâm với Võ Đang vừa ra, tiếng vang rất tốt, Thiếu Lâm chiêu mộ được rất nhiều đệ tử, Võ Đang người đến cầu đạo cũng rất nhiều. Sau đó phái Nga My không thề làm ngơ.
18 > của Đường Đại, ba chương đầu rốt cục nóng hổi ra lò. Nàng sau cùng đã có thời gian đi đến Vạn Tượng thư cục. Bọn Hàn Phong đã có vài ngày không gặp, vài người tụ cùng một chỗ, tương hỗ học tập tác phẩm mới của đối phương, như cũ náo nhiệt phi phàm.
19 Cơm tối ở nhà Đường Đại, là năm mươi nhân khẩu cùng nhau ăn. Có người cho rằng chủ tử muốn tiết kiệm phí ăn uống, cảm thấy cơm tập thể tiện lợi hơn. Cũng có người phản đối ý kiến, nghĩ cơm tập thể chất lượng kém nhiều cơm ít thịt, chủ tử nhà mình hết sức keo kiệt.
20 Ngày 10, là ngày Đường Đại phát sầu, đây là ngày Dụ Vương gia thu tiền thuê, cũng là ngày người trong Phù Vân tiểu trúc lãnh tiền công. Trân mộc trong hoa viên phải định kỳ tu sửa cắt cành, trong nhà thư họa trân báu cũng phải định kỳ bảo hộ, Đường Đại cùng Phác trưởng phòng tài vụ tính toán đến nửa đêm, cuối cùng cũng đông kéo tây xé mà đem một tháng tiền thu chi phát ra.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Truyện Teen, Khoa Huyễn
Số chương: 100