1 Không khí trong lotte nhộn nhịp người ra ra vào vào thế mà vẫn thật nổi bật với nhóm người từ phía xa xa kia. Phía thấp thoáng đằng xa một nhóm thanh niên gồm 5 chành trai đang dạo bước xung quang ngắm cảnh khiến cho tốp nữ sinh mặc đồng phục, các chị nhân viên tiếp thị, những em bé chập chững biết đi hay phụ nữ có chồng đều phải ngước nhìn phải trầm trồ phải la hét lên
-"Ai vậy sao đẹp trai quá vậy,anh ơi nhìn.
2 Khu mua sắm LOTTE đầy người, nam thì ăn mặc bảnh bao, nữ thì sành điệu son phấn kiều diễm, mùi nước hoa từ thương hiệu nổi tiếng đến không có tiếng lần lượt thi nhau tỏa hương.
3 Hiện giờ cô đang ở lầu 5 của khu mua sắm nên phải đi cầu thang máy để được ra khỏi đây.
Còn về phần nhóm các chàng trai của chúng ta thì đang tẻ ra để mua đồ cho riêng mình.
4 -"Em. . . em" Phong lắp bắp vì ngạc nhiên cứ tưởng cô xấu xí nên mới che đậy ai ngờ
-"Phong cậu đang làm gì vậy" Từ đằng xa tiếng của Khang vang vọng
Nhân cơ hội lúc anh không chú ý cô nhanh tay bắt lấy được cái kính của mình rồi tháo chạy cùng với đóng sách dày cượm.
5 -"Ông bà nội ngoại, cha mẹ,anh 2,3,4 út đi học nha" cô hò reo um xùm để chào mọi người và đi học
-"Cháu/con/út Đi học vui nha, nhớ ngoan" mọi người đồng thanh đáp lại lời cô
-"Vâng,út đi đây" cô nói xong và chạy ngay ra cửa chuẩn bị đi đến trường
-"À quên, bác quản gia, chị bếp, cô Hồng, bác Thanh.
6 Gia đình thì đang vui đùa bên nhau trong khi cô ngốc thì đang một mình đi bộ đến trường. Cả nhà ai cũng bảo cho xe đưa đi nhưng cô không muốn cô muốn đi bộ để nói chuyện với hoa cỏ với mây trời nên gia đình đành phải bó tay với cô út này.
7 Tan học ra về cô thư thản vừa đi chân sáo vừa hát lung tung vài câu hát
-"Này cậu dừng xe lại giúp tôi" giọng nói có chút đứng tuổi vang lên. Chiếc xe đổ lại bên cạnh cô, người trong xe từ từ hạ kính xuống
-"Này cháu còn nhớ ta không??? Hôm ở khu mua sắm cháu đã giúp ta"
-"Ui,bà đây sao?? Bà còn nhớ cháu à?"
-"Nhớ chứ, cháu ngoan thế mà!!! Nào có gì lên xe nói chuyện cùng ta"
-"A không được đâu, cháu phải về nếu không ông bà ngoại Ông bà nội ba mẹ anh hai.
8 Xe dừng lại ở một khu biệt thự rất sang trọng và to lớn
-"Nào xuống xe với ta tới nơi rồi là chỗ quen biết nên cháu đừng ngại "
-"Vâng cháu biết rồi" cô cười một cách ngây ngô đáp trả lại lời bà
Vào tới trong nhà cũng như thường lệ cô chào hỏi tất cả mọi người
-"Chào bác quản gia chào cô Hồng bác Thanh.
9 Thấy cô sắp khóc đến nơi bà cụ vội vàng lên tiếng dỗ dành
-"Nào, nào ngoan là ta hơi lớn tiếng, là ta sai được chưa, nào đừng khóc"
Bà vừa dỗ dành vừa ôm cô vào lòng.
10 Bữa ăn kết thúc trong sự rôm rả của hai bà cháu cùng với sự im lặng của anh.
Anh im lặng quan sát cô từ đầu bữa cơm cho tới giờ. Trông cô có vẻ khá ngốc nhưng lại thông minh còn lễ phép với người trong biệt thự này mặc dù chẳng hề có quen biết.
11 Trên xe anh và cô ngồi im lặng. Anh lo việc lái xe của mình còn cô thì lo cục rubik của bản thân. Cô đương nhiên không biết người bên cạnh rất muốn bắt chuyện với cô nhưng không biết bắt đầu từ đâu và nói chuyện gì cho hợp lý.
12 Con số 0 chợt khẽ hiện lên trên cột đèn màu đỏ. Anh đạp chân ga và cho xe lăn bánh
-"Em tên gì" Anh lãng sang chuyện khác và hỏi tên của cô
-"Vậy chú tên gì??" Cô không trả lời mà còn giương miệng lên hỏi ngược lại
-"Là tôi hỏi trước mà"
-"Không chịu, lỡ cháu nói ra tên cháu mà chú lại nuốt lời không nói thì sao??" Cô bướng bỉnh lên tiếng
-"Không phải chỉ là một cái tên thôi sao, em vì sao lại không tin tưởng tôi như vậy???.
13 Xe vẫn đang chạy với tốc độ bình thường của nó thì cô nhóc chợt la lên
-"Ui, ui chú ơi, dừng lại, dừng xe lại được rồi"
-"Hả, sao phải dừng ở đây???" Anh ngơ ngác hỏi cô, chân cũng vừa nhanh nhẹn đạp phanh xe(là thắng xe á nha).
14 Cái bóng nhỏ nhắn kia dần dần khuất lặng sau khúc cua.
Một phút hai phút ba phút. . . nhiều phút sau kể từ khi cô bé chạy đi anh vẫn ngồi ngây ngốc, thờ thẩn.
15 -"AAAAaaa" tiếng hét thất thanh làm chấn động cả những cây lá bên đường.
Nhưng đó không phải là tiếng hét của cô nhóc mà là tiếng hét của ả chị cả
-"Buông.
16 Dường như bọn người ở phía sau không cam tâm bị thua như thế dù gì anh cũng chỉ đơn thân độc mã họ cần gì phải sợ. Nghĩ thế một tên con trai nhào tới từ phía sau định tấn công vào anh và.
17 Sau khi đưa cho cô chiếc áo sơ mi của mình anh vội vàng lấy xe phóng đi. Trước khi đi còn không quên nhắc nhở
-"Ở đây, khi nào tôi về mới được đi"
-"Vâng" cô ngoan ngoãn trả lời
-------------------------------------
Nằm dài trên ghế sofa cô chán nản
-"Khi nào chú với về chứ, chán quá đi" cô vừa để quyển sách sang một bên avừa tung đạp tự do vào thành ghế sofa làm lộ cặp đùi thon thả trắng trẻo của mình ra bên ngoài.
18 Tủ quần áo được mở ra hiện lên đó là một thân hình nhỏ nhắn trong chiếc áo sơ mi trắng rộng của nam giới làm lộ ra phần chân trắng nõn nà.
-"Tôi móc mắt cậu đấy" Phong lên tiếng đe dọa khi thấy cặp mắt sáng chói của Khang
-"Để tôi đưa các cậu ấy ra ngoài, cậu đánh thức cô bé dậy đi" Hậu biết đều lên tiếng đẩy tụi bạn ra khỏi phòng
Đám bạn đã ra ngoài anh nhẹ nhàng bế cô ra từ trong tủ quần áo làm cho đôi chân của cô cọ sát và cánh tay màu đồng của anh tạo nên sự tương phản.
19 Lúc này mọi người đang rất im lặng tập trung ăn cơm
-"Chú, lòng trắng trứng ăn rất bổ nha" tay cô tách lòng trắng ra với lòng đỏ rồi bỏ vào phần cơm của anh.
20 Lâu rồi không gặp cô tự nhiên anh thấy nhớ sao sao ấy. Từ hôm ăn cơm cùng cô đến nay cũng đã 1 tuần rồi anh không hiểu sao mà như cứ thông ngừng nhớ đến lúc cô gọi tên mình.