1 Tôi là Trần Gia Hân, một con nhóc trước mặt bố mẹ thì luôn ngoan ngoãn, nhưng lúc không có họ thì tôi lại thay đổi một trăm tám mươi độ. Vậy nên có thể biết được tôi đóng kịch giỏi cỡ nào.
2 “Kít” - Ối Tự dưng hắn phanh lại làm cho tôi va cả mặt lưng hắn, đau nhói, bực bội đến mức muốn đá cho hắn ta một phát nhưng tất cả những gì lúc này là tôi vẫn phải cố gắng tỏ ra dịu dàng - Sao vậy anh? - Em ơi….
3 - Mẹ yêu dấu ơi! Con về rồi đây Vừa dắt chiếc xe vào nhà tôi vừa gọi mẹ. Nghe giọng tôi, bà trong nhà vội chạy ra, mặt hớn hở chờ đợi con gái tay trong tay cùng “người kia” vui vẻ.
4 - Ưm… Oáp……… Vươn vai một cái đầy sảng khoái. Đưa tay dụi mắt, tôi nhìn vào chiếc đồng hồ để bàn. Gần bảy giờ, lạ thật, hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi ngày, dường như trong tiềm thức của tôi thì hôm nay là ngày gì đó.
5 Loay hoay tìm “cái loa tung tin dỏm”, tôi bắt gặp nó đang ngồi cùng đám của nhỏ Hà cười cười nói nói. Rõ ràng là tụi nó lại đang bắt đầu bàn tán rồi lại chết mê mấy tên này đây mà, bằng chứng rành rành ra thế kia, nhỏ Thảo cứ không ngừng chớp mắt làm duyên.
6 - Bác ơi, con ngựa của cháu đâu rồi bác?Tôi nhìn ông bảo vệ, mắt tràn đầy hi vọng mong nhận được một câu trả lời như mong ước. Thế nhưng ông ấy lại nhún vai một cách thờ ơ rồi nói- Tôi không biết! Em quăng đâu thì nó nằm đó chứ hỏi tôi làm gì!- SAO Ạ!!!Câu nói của ông bảo vệ cứ như là sét đánh bên tai, tôi như kẻ mất của vội quay tới quay lui để tìm cho bằng được chiếc xe yêu dấu, nếu không tìm thấy thì chân tôi từ nay sẽ rã rời vì đi bộ mất!Nhưng sự thật thì chiếc xe không phải là nhỏ để mất ba mươi giây nhìn quanh quất khắp nơi mà vẫn chưa tìm ra.
7 6:30 Pm“Cạch cạch” - Hì hì…. Ngồi trong phòng cười tủm tỉm một mình, chắc ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ rằng tôi không được bình thường. Nhưng thật ra thì tôi đang rất hạnh phúc vì tôi đang được chat với anh (^0^)Bất giác, tôi đỏ mặt, chẳng hiểu sao chỉ qua màn hình ảo thế nhưng tôi cảm thấy như đang đối diện với anh, cảm giác như anh đang ở đây, ngay bên cạnh mìnhNgồi hồi hộp chờ, vẫn biết câu trả lời sẽ là có và đi kèm ba biểu tượng kiss.
8 Tôi còn chưa kịp biện minh xong, tên Tiến đã bịt chặt lấy miệng tôi và lôi vào trong cùng cả bọn. Tôi hoang mang, cố gắng lôi tay hắn ra. Thật sự thì lúc này, tôi chẳng còn đủ tỉnh táo để tiếp tục nghĩ ra kế sách nữa rồi.
9 - Cười gì vậy đồ lòe loẹt?Vâng, ngay cả khi bị mắng té tát như thế, xấu hổ như thế, nhưng hắn vẫn không quên “tên” tôi. Nhưng không sao, dù gì thì tôi vẫn thắng trước một nước, chọc thêm vài phát có lẽ tôi sẽ khiến hắn tức điên!- Lo mà cảm ơn tôi đi! Nhờ có tôi mà cậu sẽ nâng cao được “kĩ năng” môn toán đấy!Đôi mày nhíu lại, rồi mặt hắn biến sắc, gương mặt tỏ rõ sự tức giận, hắn gằn từng chữ- Là… Là cô hại tôi?- Ừ!Gật đầu một cách chắc chắn, tôi nhìn hắn nở nụ cười đầy trêu ngươi.
10 “Phập!” Tôi chết rồi, chỉ vì đi giặt vài cái khăn và đụng trúng mấy tên đầu gấu, tôi chết một cách thê thảm bởi con dao xuyên người. Thật lãng xẹt! Cái kẻ tàn ác, hắn ra tay mạnh đến nỗi tôi còn chưa kịp cảm thấy đau, thậm chí tôi còn chưa kịp hấp hối.
11 - Này!! “Rầm!” Cô ta đóng xầm cửa ngay trước mặt tôi và không quên bảo con “thú cưng” ra canh cửa. - Xùy xùy! - GÂU GÂU!!! Quả là chó ngoan, nó nhất định không để cho tôi bước qua cánh cửa này… Có nên cầm đồ chọi cho nó một phát không nhỉ? … * * * - Này, mày làm gì mà chạy như ma đuổi thế hả? “Rầm!” … Huy nhìn thấy, hắn nhìn thấy tôi bị bọn chúng ép vào con hẽm đó.
12 6:45 - Mẹ ơi, con ra ngoài tí! Chút nữa con về! - Ừ, mẹ biết rồi Mang chiếc túi quai chéo vào, Hân đẩy cửa bước ra ngoài, hít thở khí trời và đi dạo khiến Hân thoải mái hơn.
13 Ông Thiên chết tiệt, ông ta chẳng buồn chở tôi về nhà nữa. Dù sao thì tôi cũng bị đuổi chạy một đoạn khá dài muốn hụt hơi. Ít ra ông ta cũng nên hộ tống tôi về nhà rồi mới đi chơi chứ.
14 - MỌI NGƯỜI TẬP HỢP! Vui quá, vừa vào không cần phải làm gì cả đã được tập hợp lại. Ông thầy cũng đi mất. Chắc chắn là được ngồi chơi rồi. Thay vì hôm nay phải học hai tiết thể dục thì tôi chỉ cần học một tiết.
15 Vội ôm cặp chạy thật nhanh, giờ ra chơi là giờ thú vị nhất khi đến trường. Ăn, ngủ, nghỉ, còn gì tuyệt hơn nữa cơ chứ. Niềm vui của học sinh chỉ có thế, còn nếu ai không thích thì tôi… chịu thôi.
16 “Cạch” Ông Thiên về rồi, giả vờ dán mắt vào tivi và làm như không biết. Việc lúc nãy chắc chắn đã khiến ổng hóa điên. Bây giờ thì tôi phải vờ chối thôi.
17 - Đính chính lại một việc nhé, tối nay toàn quyền đều thuộc về tôi? Ngồi trên chiếc bàn tròn thủy tinh trong suốt, khoát tay trước ngực, tôi nhìn kẻ đang ngồi đối diện hỏi lại.
18 6:45 Am - Con đi học đây! Hét lớn báo với mẹ rồi tôi chạy thật nhanh xuống lầu. Bắt gặp cái mặt khó ưa của ông Thiên đang đứng cầm cặp đứng bên dưới, tôi vội tránh sang một bên.
19 Dắt xe khoảng một đoạn, Thái với tôi mới tìm được một tiệm sửa xe. Đẩy chiếc xe đạp tội nghiệp vào trong rồi đưa cho bác chủ tiệm. Tôi và Thái ngồi ở chiếc ghế cũ để chờ.
20 6:30 Am Sửa soạn và ôm cặp bước xuống nhà. Tôi tự hỏi đêm qua ông Thiên có ngủ ngon không nhỉ? “Cạch” “Rầm” Phóng thẳng vào nhà vệ sinh, tay ôm lấy bụng và nhăn nhó đến phát tội, mắt lại thâm quần đáng chú ý, chẳng phải là ông Thiên đó sao! Ha ha, chắc chắn là ổng ngủ ngon rồi! Đứng lấy sữa trong tủ lạnh uống, tôi phải đốt chút thời gian để xem “thành quả” của mình, mãi một lúc sau ông Thiên mới bước ra.