141 Lục Thiếu Hoa đem cái cốc còn thừa sữa uống một hơi cạn sạch, lau lau miệng, đứng dậy nói:- Em với anh cùng đi ra sở giao dịch chứng khoán. Vốn Lục Thiếu Hoa không định đi theo ra sở giao dịch chứng khoán nhưng ngẫm nghĩ một chút thì lại quyết định đi theo, dù sao ngồi ở biệt thự một mình cũng chẳng có chuyện gì , chi bằng đến sở giao dịch chứng khoán xem xét tình hình, cảm nhận một chút không khí điên cuồng của người Nhật Bản.
142 Lục Thiếu Hoa thấy Lưu Minh Chương mãi không nói ra lời, không kiên nhẫn được liền nói:- Đừng có dông dài, có chuyện gì thì anh nói đi, không nói thì tiếp tục ném ra.
143 Theo Lục Thiếu Hoa phỏng đoán, Phó Trấn Thái nếu về nước đầu tư không thể để người nhà ở lại Nhật Bản, bởi vì một khi đã quyết định đầu tư, tất cả tinh lực đều phải tập trung vào, không thể chạy qua chạy lại giữa hai bên được.
144 Dựa theo thói quen bình thường, Lục Thiếu Hoa luôn xem tờ giấy cuối cùng. Sau khi xem xong các con số, hắn gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Trái lại, khi Lưu Minh Chương nhìn thấy Lục Thiếu Hoa không nhảy dựng lên sau khi xem xong các con số thì không khỏi thất vọng trong lòng.
145 Lưu Minh Chương tuy biết rằng mục tiêu của hành động tiếp theo của Lục Thiếu Hoa là mua cổ phiếu giảm điểm. Nhưng y không biết là Lục Thiếu Hoa muốn mua chỉ số đánh vào toàn bộ cổ phiếu giảm hay là từng cổ phiếu giảm điểm.
146 Lưu Minh Chương đã suy nghĩ việc này rất nhiều nhưng không dám mở miệng. Nhưng bây giờ y vì suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa nên mới nói ra. Bởi vì y biết nếu không nói ra bây giờ thì sau này có nói cũng đã muộn.
147 Vì sao mà Lục Thiếu Hoa lại bất đắc dĩ thở dài. Khi xem qua nội dung trong tập tài liệu, hắn vừa bực mình vừa cảm thấy buồn cười. Buồn cười vì trên tập tài liệu chỉ viết một câu vô cùng đơn giản, mà tức giận chính là nội dung của câu này.
148 Lưu Minh Chương a lên một tiếng rồi dùng sức vỗ vào đùi của mình. - Sẽ đau… sẽ đau. . ! Ha…ha…!Đúng vậy, khi Lưu Minh Chương nhìn lên các con số, cứ tưởng là mình bị ảo giác nên ra sức đánh vào đùi mình để xem có thật sự đau hay không.
149 Lục Thiếu Hoa đột nhiên dừng lại cười vì trong lúc này, ngoài cửa xuất hiện một bác sĩ đang lo lắng, phía sau còn có hai người nữ y tá đang cấp cứu cho một bệnh nhân nam hơn năm mươi tuổi đang thở khí oxy.
150 Lục Thiếu Hoa với tâm trạng nghi hoặc quay đầu nhìn lại. Nếu nói là giọng của con gái thì hắn còn đoán được là ai nhưng đây lại là giọng nam. Ở Nhật Bản này không có bao nhiêu người biết tên của hắn.
151 Sự lo lắng của Lục Thiếu Hoa là hoàn toàn dư thừa. Lúc 3h:00 chiều, Lưu Minh Chương vội vàng quay trở về biệt thự, vừa mới bước đến cửa thì đã cười ha hả nói: - Tiểu Hoa à, lần này anh thật sự phục em.
152 Lục Thiếu Hoa không biết vì nguyên nhân gì mà Lưu Minh Chương phấn khởi hơn bình thường, tuy nhiên khi nghe thấy tin tức tốt lành, trong lòng ít nhiều có chút chờ mong.
153 Bây giờ đã là cuối tháng một, Lục Thiếu Hoa nghĩ, cũng đến lúc ra tay , mặc dù thị trường cổ phiếu Nhật Bản còn có chiều hướng đi xuống nữa, những biên độ đã hạ xuống ít hơn, không nhanh như đầu tháng nữa.
154 Mặc dù sớm đã biết Lục Thiếu Hoa có việc quan trọng muốn để bọn họ làm, nhưng khi nghe chính mồm Lục Thiếu Hoa nói ra, Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân không kìm nổi có chút hứng phấn hẳn lên.
155 Lý Vân Thanh quả là có nghi vấn, anh ta được sinh ra ở Hong Kong , sau đó sang Nhật du học, cũng đồng nghĩa với việc tương đối nắm rõ về Nhật Bản và Hong Kong , nhưng nói đến Mỹ, anh ta chỉ biết đây là một quốc gia mà thôi.
156 Vừa thoáng một cái đã hết một tháng, Lục Thiếu Hoa đến Tokyo đã được tám tháng, hắn cho là đã đến lúc về nước rồi. Mấy ngày trước đón năm mói, lại vừa mới ra tay, nên hắn quên mất cả ngày tháng, đợi đến lúc việc thu mua các nhà máy được hoàn thành, mới nghĩ đến việc về thì năm mới đã qua đi rồi.
157 Mặc dù Lưu Minh Chương bị các con số kích động đến mức phát điên, nhưng anh ta không thể kìm được để mồm há hốc thành hình chữ O. Bởi vì các chữ số lại lần nữa kích động thần kinh của anh ta, sửng sốt đến mức mãi sau mới khôi phục lại.
158 Sau bốn tiếng bay trên không, cả bọn Lục Thiếu Hoa cuối cùng đã trở về đến sân bay quốc tế Hong Kong. Khi đặt chân xuống đất Hong Kong, một cơn gió nhẹ thoảng qua, Lục Thiếu Hoa không kiềm được nhắm mắt lại để cảm nhận một khoảnh khắc như vậy, trong đầu vô tình thốt ra hai chữ “Kiên định”.
159 Hà Thừa Ích và Lân Tề Toàn hai người to nhỏ thương lượng với nhau, hình như là ai cũng thóai thác cho nhau vị trí Tổng giám đốc. Lục Thiếu Hoa đương nhiên là không để ý, đã nói để bọn họ tự chọn với nhau thì cứ để cho bọn họ thương lượng.
160 Công ty tài chính Phượng Hoàng mặc dù ở Hong Kong đã có một mức độ ảnh hưởng nào đó, nhưng Lục Thiếu Hoa không nghĩ một chút như vậy là đủ. Hắn nghĩ cần phải gây thêm nhiều ảnh hưởng nữa, phải mở rộng đến mức đem ra công bố trước toàn dư luận để cho mọi người được hít một luồng khí thông tin mới.