21 Mục Tử Thạch vẻ mặt mê mang, cảm thấy gió lạnh từ cửa sổ thổi vào mang theo vô số mảnh băng nhỏ, xuyên qua quần áo mà đông lạnh cả máu và ý thức, trong ngực đau đớn như bị cấu xé đến tê liệt, thật lâu sau, lẩm bẩm nói: “Điện hạ, ta khó chịu.
22
Mục Tử Thạch theo quy củ hành lễ, Lạc thị thân thiết cười, nói: “Tử Thạch lại đây!”
Một tay kéo Mục Tử Thạch qua, chỉ vào hoa phục mệnh phu nhân: “Mẫu thân ngươi cùng Tử Du ca ca hôm nay tiến cung vấn an, ta nghĩ ngươi ở Đông cung đã lâu, hiếm khi được gặp người nhà, nên gọi ngươi đến đây.
23 Dùng xong bữa tối, Mục Tử Thạch liền đi tìm Tề Dư Phái, tiến vào noãn các liếc mắt nhìn thấy Tề Dư Phái bán nằm trên nhuyễn tháp, thấp giọng phân phó Dương chiêm sự cái gì đó.
24 Tề Thiếu Xung cùng Tế Dư Phái tuy là huynh đệ đồng mẫu, tính tình lại khác nhau rất lớn, hắn giống như một gian phòng rộng rãi sáng sủa, cửa sổ đều mở ra, cười thì cười to, giận thì giận dữ, tựa như ngọc bích trong veo khôn cùng.
25 Trong lòng Tề Dư Phái đột nhiên sinh ra một cảm giác chẳng lành, chợt nhớ tới lời Mục Miễn ngày đó “Họa loạn thiên hạ, hậu hoạn vô cùng”, giống như bị ma xui quỷ khiến, bàn tay chậm rãi hướng đến chiếc cổ tinh tế của Mục Tử Thạch.
26 Mục Tử Thạch tỉ mỉ đánh giá Ngu tiểu thư, cảm thấy bả vai nàng mềm mại như nấm, eo nhỏ thon gọn như nhành liễu, xét về trang phục hay diện mạo cũng đều rất xinh đẹp, đôi mắt càng thêm sáng long lanh ánh sao, khóe mắt sâu, lông mi dày cong tựa như cánh bướm đang xòe ra, khi cười, liền đem nhan sắc hư vô của nhị vị bên cạnh lu mờ triệt để.
27
Tề Vô Thương vỗ ngực tự tin nói: “Ta dạy ngươi đều là kỹ năng đánh vật chớp nhoáng tùy thân, tinh hoa trên chiến trường nhiều lần gọt giũa, không khó hơn nữa còn thực dụng!”
Hai người cưỡi ngựa trên sân tập trò chuyện, bên cạnh chợt ló ra cái đầu nhỏ: “Tam ca, ta cũng muốn học.
28 Trong ngực Mục Tử Thạch trào dâng một cỗ huyết khí chua xót đến hốc mắt đều đỏ lên: “Vì cái gì không cho ta mắng hắn? Hắn bất kính Thái tử nói lời độc ác nguyền rủa, hoàng thượng nếu biết tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
29 Mục Tử Thạch nghe lời này cảm thấy kỳ quái, thoáng ngẩn ra, đã hiểu được hôm nay Tề Chỉ Thanh động tay động chân, nguyên lai là vì một đoạn ân oán cũ.
30
Tề Cẩn khẽ thở dài, nói: “Thiên hạ phụ mẫu không phải không bất công, trẫm tuy có cửu tử tứ nữ, nhưng để ở trong lòng chỉ có một mình Dư Phái, ngươi nói xem là vì duyên cớ gì?”
Băng sương trên mặt hồ phản xạ ra ánh sáng lạnh, chiếu lên đôi mắt thâm thúy của Tề Cẩn phá lệ u ám, Mục Tử Thạch cẩn cẩn dực dực đáp: “Điện hạ có nói với ta, phụ mẫu tử nữ cũng coi trọng duyên phận.
31
Mục Tử Thạch nghiêng người qua, chống cằm, ánh mắt nhiệt nóng, chuyên chú ngưng mắt nhìn hắn.
“Ta chọn Vạn Kinh, bởi vì người này tuy là thương nhân phố chợ, nhưng hiểu nhân nghĩa biết báo ân, kho hàng Tứ Phương có một năm đắc tội với người cùng ngành, mấy thuyền hàng đều bị giam ở cửa khẩu Ngọc Châu, hai tháng chưa trả tiền lương, mắt thấy vô lực gắn bó, bọn quản sự hỏa kế (làm thuê) đều nhao nhao phân tán, duy độc hắn mình ở lại tận lực chống đỡ, thậm chí dùng tiền để dành khi làm xa phó ở Ngọc Châu, nhờ vô số mối quan hệ thương hành cầu quan nha địa phương, lao tâm khổ lực cuối cùng cũng đem chuyện này giải quyết xong, kho hàng Tứ Phương bấy giờ mới tìm được đường sống trong chỗ chết.
32 Mục Tử Thạch có thói quen dậy sớm, ánh mặt trời sáng ngời liền mở mắt, đã thấy chỗ gần trong gang tấc, Tề Dư Phái đang mỉm cười nhìn mình: “Tỉnh rồi? Ngươi ngủ nói mớ không ít a.
33
Bích Lạc ân một tiếng, nhanh tay nhanh chân đem noãn thủ lô nhét vào trong ngực hắn: “Đi thôi! Ngươi ôm cái này, sẽ ấm áp hơn. ”
Noãn thủ lô sở chế từ đồng thau, Bích Lạc còn đặc biệt lấy vải nhung bao bọc bên ngoài, mặt trên dùng sợi tuyến ngũ thải (năm màu) thêu tranh xuân yến, từng nhánh dương liễu màu xanh non tươi mới, trông rất sống động tựa hồ có thể lay động theo chiều gió, Mục Tử Thạch trong lòng đau xót, mấy năm nay hắn trên người mặc cái gì dùng cái gì, đều do Bích Lạc hết lòng lưu ý, một mũi kim một sợi chỉ một bát cơm một chén canh đều tận tâm săn sóc, trong cuộc sống nhuận vật tế vô thanh* dung nhập Chiêu Húc điện này, nói một câu như mẹ như tỷ cũng không quá đáng.
34 Khang ngỗ tác tiến vào điện hành lễ như nghi thức, khuôn mặt quan tài giống như tượng gỗ diện vô biểu tình: “Thánh Đức Tuệ Thuần Thái tử điện hạ quả thực trúng kịch độc tiễn độc mộc tinh chế mà ra, loại độc này hòa cùng dược thang, sau khi uống không đến nửa canh giờ tim đập dồn dập nhất định giảm.
35
Mục Tử Thạch bỗng chốc mở to mắt, giống như có một đường điện quang nối tiếp nhau từ trên trời đánh xuống, nháy mắt cả người cứng ngắc như tượng.
Hoàn toàn không đúng!
____________________________________
Hạp khảm trai này là sáng sớm ngày ấy sau khi Thái tử ly khai, Thái tử giao phó Bích Lạc đưa tới.
36 Trên phố La Cổ có xa mã hành (nghề cho thuê xe ngựa) nhà Nhâm Ký, chưởng quầy kinh doanh lâu đời đầu óc nhanh nhạy có câu, đi giữa hai mươi con ngựa, là ba bốn mươi đầu con la, sinh ý quả thực làm đến hưng thịnh.
37
Tình này cảnh này, dù cho người sắt đá cũng phải rơi lệ, Hồ lão hán dùng ống tay áo lau nước mắt: “Đứa nhỏ đáng thương a! Kẻ làm đại quan, ngay cả nữ nhân hài tử cũng bảo hộ không được, còn không bằng lão hán bán đậu hủ ta!”
Mục Tử Thạch hiểu được vi tôn giả húy (1), vội rưng rưng nói: “Phụ thân cũng là không có cách nào khác… Nương ta thân thể vốn yếu, bị đánh một trận như vậy, không sống nổi đến trưa ngày hôm sau, lúc nàng chết hai mắt đều không nhắm, Mục phu nhân nói nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, phụ thân hữu tâm vô lực, tất nhiên chẳng thể đảm bảo tính mạng huynh đệ chúng ta.
38
Mục Tử Thạch cắn miệng, trên cánh môi phấn đô đô ấn ra một đạo dấu răng đỏ tươi: “Đại thẩm, hắn không phải người của Mục phu nhân? Có thể hay không bắt chúng ta quay về Mục gia đánh chết?”
Béo đại thẩm nguyên tưởng rằng làm cho lão Lỗ hỏi vài câu, dù sao mặc vào một thân điện lam bì (áo màu chàm, áo binh lính), người ta chính là người của quan gia, hơn nữa hai đứa nhỏ này chẳng phải người xấu, hỏi vài câu sợ cái gì?
Đột nhiên nhìn thấy vết máu dưới môi Mục Tử Thạch, lại thấy Tề Thiếu Xung nho nhỏ phía sau lưng không ngừng run rẩy, không khỏi động lòng nữ hiệp, một tiếng hét lớn như sấm sét giữa trời quang, nháy mắt dạ xoa hổ hùm phụ thể: “Lão Lỗ! Ngươi là tâm nhãn bị hủy hay mắt đui mù rồi? Quan phủ cho ngươi tróc nã một nam oa, ở đây là hai huynh đệ, chẳng lẽ ngươi muốn tróc một tặng một, ngươi bán vải sao? Hay bán màn thầu? Hay là bán trứng của ngươi?”
Gã đánh xe nhát gan, vốn trốn biệt một bên chẳng dám hé răng, giờ phút này gặp lão Lỗ bị mắng đến dáng vẻ bệ vệ xìu xuống hơn phân nửa, mặt biến thành màu gan heo, liền bước lên phía trước kéo nhẹ ống tay áo hắn, thấp giọng cười làm lành: “Lỗ đại ca! Hai đứa nhỏ là cháu bà con xa của ông chủ ta, cũng không phải kẻ xấu… ” Nói xong cách ống tay áo nhét vào lòng bàn tay hắn một khối bạc vụn cứng rắn —— xuất tiền mà Nhâm chưởng quỹ cố ý lặng lẽ tặng cho lão Lỗ, lại kiễng chân ghé vào tai hắn nói: “Lỗ đại ca ngươi phải biết, Nhâm Kí chúng ta làm sinh ý, quyết không trêu trọc thị phi, hai đứa nhỏ này thân thế đáng thương, bị đại nương trong nhà đánh đuổi ra đây… Mỗi ngày một việc thiện, chưởng quỹ cũng là cầu một cái tâm an, còn ta, chỉ cần lời khen của chưởng quỹ, mà ngài… Liền từng bước cao thăng thuận lợi!”
Béo đại thẩm cùng gã đánh xe một cứng một mềm, đạo lý bài bản đầy đủ, tốt xấu nói hết, bạc cũng cấp, luận tình luận lý, chuyện này bất quá một cái khoát tay là xong, lão Lỗ chẳng phải kẻ ngốc cầm lông gà coi như lệnh tiễn, lúc này lui lại vài bước, thô thanh nói: “Sắp sang năm mới, từ hôm nay đóng cửa thành so với ngày trước sớm hơn một canh giờ, đi thôi!”
Gã đánh xe nhảy lên xe ngựa, tiên sao (roi) quăng lên tạo thành đường cong xinh đẹp: “Giá!”
Tiếng móng ngựa nhanh nhẹn thoải mái, phảng phất như trong nháy mắt, đã đến ngoại ô.
39
Tề Thiếu Xung miếng màn thầu như nghẹn lại ở cổ họng, khó khăn uống vài ngụm nước ấm mới nuốt xuống được, nghẹn đến mức lệ quang lòe lòe: “Ngươi chán ghét ta vậy sao?”
Mục Tử Thạch nhíu mày không trả lời, nhưng đưa tay lau khóe miệng hắn: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không vứt bỏ ngươi, bất luận… Không nói có thể hồi cung hay không, chỉ tại nơi hương dã này, cũng phải hảo hảo sống sót.
40
Người nọ lộ ra nửa khuôn mặt, chậm rãi nở nụ cười, Mục Tử Thạch chú ý tới tiếu dung hắn, rất là hiền lành, chỗ khóe miệng còn có lúm đồng tiền nhỏ.
Thanh âm hắn hơi khàn mang theo vài phần mơ hồ: “Ta không phải kẻ xấu.