Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa Chương 97: Em Là Người Phụ Nữ Của Anh

Chương trước: Chương 96: Vũ Điệu Lúng Túng



"Tại sao vừa trở về, lại phải tham gia bữa tiệc đó? Mộ Ly anh là quan viên cao cấp, có phải cũng là một tham quan hay không?" Mới vừa trở lại biệt thự của Mộ Ly, Quý Linh Linh còn chưa kịp nghỉ ngơi qua, lại nghe thấy Mộ Ly yêu cầu buổi tối phải tham gia tiệc sinh nhật của thị trưởng.

"Tham gia dạ tiệc sinh nhật của thị trưởng, tại sao lại nói anh là tham quan?" Mộ Ly ôm cô để cô gác chân lên đùi mình, lặp lại động tác vuốt ve.

"Quan lại bao che cho nhau a, lời này còn phải để em nói rõ cho anh nghe sao?" Trong tay Quý Linh Linh cầm một chùm nho, ngắt lấy một quả to nhất , bỏ vào trong miệng Mộ Ly.

"Anh còn cần phải cùng ông ta bao che cho nhau sao?" Giọng nói của Mộ Ly tràn đầy khinh bỉ, mới vừa nuốt xuống quả nho, còn chưa kịp lau miệng, lại đưa tới, ăn trộm một hớp.

"Này, anh thật bẩn a, miệng cũng không có lau!" Quý Linh Linh nhíu mày kháng nghị.

"Em cũng nếm thử một chút, rất ngọt." Trên mặt Mộ Ly không che giấu chút nào vẻ hả hê, sau đó lại nâng một cái chân khác của cô lên, vuốt ve.

Quý Linh Linh cong đôi môi hồng lên, bày tỏ kháng nghị cũng không có bao nhiêu chỗ dùng, trải qua mấy ngày nay, cô đã biết tính tình của anh rồi.

"Mộ Ly, nói thật, anh có phải tham ô của quốc gia rất nhiều tiền hay không? Em và anh nói chuyện này, anh phải nói rõ ràng cho em." Quý Linh Linh đột nhiên nghiêm nghị .

Lão Trung đứng ở bên cạnh không nhịn được"Hì hì" một tiếng bật cười.

Vẻ mặt Quý Linh Linh không hiểu nhìn lão Trung, điều này đại biểu cô đã đoán đúng?

Chỉ thấy Mộ Ly biểu lộ có chút lúng túng, "Tiểu Linh Linh, em hỏi anh như vậy, anh nên trả lời như thế nào mới phải?"

"Cái này khó trả lời thế sao? Nói thật, anh rốt cuộc có tham ô hay không? Những biệt thự lớn của anh, còn có xe, có phải đều do anh vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân hay không?" Quý Linh Linh đem chùm nho đặt lại trong đĩa, cũng thu hồi chân, ngồi xếp bằng , bộ dáng nghiêm nghị, dáng vẻ hiển nhiên bắt anh phải nói cho rõ ràng.

Mộ Ly cười, tựa vào trên ghế sa lon, cẩn thận quan sát Quý Linh Linh .

"Nhìn em như vậy làm cái gì?" Quý Linh Linh nghi ngờ nhìn chằm chằm Mộ Ly, hiện tại là cô hỏi anh trả lời, anh lại bày ra bộ dáng như muốn nhìn thấu cô, là có ý gì sao?

"Lão Trung, ông đi xuống trước đi, vì cô Qúy chuẩn bị lễ phục, nói cho nhà thiết kế, không nên để eo quá chặt." Mộ Ly không trả lời cô, mà ngẩng đầu lên, hướng lão Trung phân phó.

"Dạ, cậu Mộ tôi sẽ đi làm ngay bây giờ."

"Ừ."

Lão Trung nói xong, gương mặt cung kính liền rời đi, lúc này chỉ còn lại hai người ngồi trên ghế salon.

"Tới đây."

"Cái gì?" Quý Linh Linh hơi nhíu mày, cô không hiểu nổi, cũng không hiểu.

"Tới đây anh ôm." Mộ Ly lại nói, tiện tay vỗ nhẹ nhẹ bắp đùi của mình, bày tỏ đã rất rõ ràng.

Vừa thấy động tác của hắn, Quý Linh Linh ngược lại vểnh đầu lên, "Chưa từng thấy qua, muốn ôm người ta, còn bắt chủ động. Tới đây!" Cô học bộ dáng của anh, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.

Mộ Ly lại một lần nữa không được nhịn bật cười, cô gái nhỏ này, chỉ là một động tác đơn giản như vậy cũng có thể chọc anh cười, xem ra về sau anh muốn dùng rất nhiều thời gian để từ từ thể nghiệm.

"Được, vật nhỏ này, thật mệt nhọc." Mộ Ly tạm đứng dậy, đi tới trước mặt cô, dùng tay nhẹ nhàng nhéo một cái lên chóp mũi của cô, khẽ vuốt ve chân của cô, ở trên trán của cô lưu lại một nụ hôn.

"Là anh chủ động muốn ôm em đấy, cũng cũng chưa có sự đồng ý của em?" Quý Linh Linh cười đến gian trá, nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của anh, rất là vui tai vui mắt.

"Được, tiểu thư xinh đẹp, có thể mời em ngồi lên chân của anh được không?"

"Vậy phải xem anh, có thể ôm được em lên không đã." Quý Linh Linh hơi ngước đầu, một bộ dáng kiêu ngạo.

Mộ Ly thấy dáng vẻ kia của cô, cười nhếch môi, bên má cũng xuất hiện lúm đồng tiền như ần như hiện.

"Vậy anh cũng không khách khí nữa." Nói xong, thân thể Mộ Ly khom xuống, đôi tay vươn xuống dưới nách của cô.

"Lùn dầu, ghét, rất nhột á." Quý Linh Linh cười vỗ cánh tay của anh, "Anh thật là hư, cư nhiên cù lét. Ai nha, thật sự rất nhột!"

Sau đó hai người liền cuấn cùng với nhau, bò lăn ra cười.

"Cẩn thận á..., nếu như cười nữa sẽ đau hông, đánh chết em cũng không đi bệnh viện ." Quý Linh Linh cong môi hồng lên kháng nghị.

"Không cho nói điềm xấu!" Mộ Ly dùng cái trán nhẹ nhàng chạm vào trán của cô, sau đó dùng sức một chút liền đem cô bế lên, ôm ngang . Sau đó ngồi xuống ghế sa lon, đem Quý Linh Linh đặt ở trên người của mình.

Quý Linh Linh cũng rất phối hợp, đôi tay vòng chắc cánh tay của anh, "Em có nặng không?"

"Ừ. . . . . . Cái vấn đề này, giống như rất nặng." Mộ Ly cố ý làm ra bộ dáng đang suy tính cân nặng của cô.

"Uy ~" Quý Linh Linh thấy vẻ mặt này của anh cũng không nguyện ý, cô chỉ tăng có năm cân so với trước kia mà thôi, anh có cần khoa trương nhìn cô như vậy không?

Mộ Ly một phen cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa tới bên môi hôn một cái, "Em quá gầy, ôm không thoải mái. Về sau phải ăn nhiều chút, em và bảo bảo đều cần dinh dưỡng."

"Hứ. . . . . ." Nghe lời nói có chút buồn nôn của anh, Quý Linh Linh không khỏi rút tay về, tựa vào vai anh, bởi vì lời nói của anh, khiến cô có chút xấu hổ. Loại cảm giác này, đột nhiên có chút hạnh phúc.

Mộ Ly ôm thật chặt eo của cô, "Em xem, một cái cánh tay là có thể ôm trọn rồi, còn dám nói mình không gầy sao? Tiểu Linh Linh, về sau em phải ăn nhiều một chút, hơn nữa không thể kiêng ăn, có hiểu hay không?" Gần đây cùng cô ăn cơm, liền rõ ràng phát hiện cô có chút kiêng ăn, đụng phải món mình thích ăn, không cần suy nghĩ liền hướng đặt vào trong miệng, mà đụng phải món không thích, cho dù là có giàu dinh dưỡng cỡ nào, cô cũng không thèm nhìn một cái. Tật xấu này, nhất định phải đổi.

"Uy. . . . . . Anh thật phiền a, như thế nào lại giống như mẹ em?" Ghét nhất người khác nói cô ăn cái gì, mặc dù trước kia biểu hiện kiêng ăn của cô không có rõ ràng như vậy, từ nhỏ đến giờ, cô đều là bộ dạng này . Món nào có cà rốt , để cho cô ăn, quả thật so với giết cô còn khổ sở hơn.

"Tiểu Linh Linh, chẳng lẽ em hi vọng tương lai bảo bảo của chúng ta, cũng là cái bộ dáng này hay sao? Hoặc là dáng dấp dinh dưỡng không đầy đủ, hoặc là tương lai trở nên quá béo.

"Mới không! Nào có nghiêm trọng như vậy!" Cô không phải là một cái ví dụ rất tốt, hơn nữa cô lớn như vậy, cũng không có gì vấn đề a? Nói nghiêm trọng như vậy, định hù dọa cô có đúng hay không?

"Chẳng lẽ em không biết tính nghiêm trọng của việc kiêng ăn hay sao?" Mộ Ly chẳng biết tại sao trong lòng khổ sở, cô ăn cái gì cũng đều kén chọn như vậy, nhưng hiện tại cô vẫn còn là một bộ dáng khỏe mạnh, điều này nói rõ, khi còn bé điều kiện cuộc sống khẳng định không cho phép cô kiêng ăn . Nghĩ tới đây, trong lòng anh liền cảm thấy đau đớn.

"Em. . . . . ." Quý Linh Linh há miệng, nhưng không biết nên nói như thế nào cho phải.

"Tốt lắm, về sau em thích ăn hơn một chút là được, những thứ có dinh dưỡng, nhất định phải ăn, không thích ăn, cũng phải ăn chút ít, có được hay không? Anh muốn em phải khỏe mạnh ." Hai người mặt kề mặt, thanh âm của Mộ Ly rất nhẹ, nhưng từng chữ đều lọt vào đáy lòng cô.

Quý Linh Linh chỉ cảm thấy trái tim nóng lên, nắm thật chặt hai tay của mình, nhẹ nhàng hôn lên cằm anh một cái, "Ừ, em hiểu rõ á..., sẽ nghe nghe lời anh nói, có được hay không?"

"Cái người tiểu gia hỏa này." Mộ Ly thỏa mãn ôm cô thật chặt, Quý Linh Linh một sẵn có có chút lớn nữ nhân, lại khắp nơi biểu hiện cũng tiểu nữ nhân nữ nhân, thật là làm cho hắn thương không đủ.

"Đúng rồi, không cho đổi chủ đề!" Quý Linh Linh giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

"Thế nào?" Dọa Mộ Ly giật mình.

"Anh mau nói a, những thứ này, có phải là tham ô hay không? Mặc dù anh ở trong quân đội, nhưng là anh không thể có nhiều tiền như vậy . Mộ Ly, thành thực khai báo!" Quý Linh Linh một tay vòng qua cổ anh, một tay níu cổ áo anh, đây là đang bức cung sao?

Trên mặt Mộ Ly lại hiện lên nụ cười đẹp mắt, "Tiểu Linh Linh, nếu như mà anh không biết, còn tưởng rằng em là người do Viện Kiểm Sát phái tới đặc biệt điều tra anh đấy."

"Không được nói giỡn, nghiêm chỉnh trả lời em!"

"Ừ. . . . . . Nếu như mà anh nói cho em biết, những thứ đồ này, đều là do anh tham ô, em sẽ làm như thế nào? Vứt bỏ anh? Không cần anh nữa sao?" Mộ Ly đã thu lại hơn phân nửa nụ cười, anh rất quan tâm câu trả lời của Quý Linh Linh.

"Hừ!" Quý Linh Linh dùng tay đánh nhẹ trước ngực anh, "Em biết ngay! Cũng biết mấy thứ này, cúng đều là do anh tham ô mà có." Cô bĩu môi, khuôn mặt mất hứng.

"Hả? Vậy em chuẩn bị đối xử như thế nào với anh? Sẽ rời khỏi anh sao?" Mộ Ly hỏi lại một lần nữa.

"Nếu như em rời khỏi anh, sẽ còn ai ở đây cùng anh nữa chứ? Em tính đơn giản một chút, anh tham nhũng những thứ này, cũng đủ để anh ngồi tù hai ba mươi năm. Ai nha, Mộ Ly nhìn anh rất thông minh, làm sao lại làm ra loại chuyện như vậy đây?" Quý Linh Linh đột nhiên dùng hai tay vòng chắc qua cổ anh, nhào vào vai anh, nghẹn ngào, "Làm sao anh lại hồ đồ như thế, tại sao có thể làm ra chuyện này? Vinh hoa phú quý quan trọng như vậy sao, làm sao bây giờ, nếu như bị người ta điều tra ra thì phải làm thế nào?"

Mộ Ly ngẩn ra, chỉ cảm thấy cần cổ có chút ấm áp, mang theo chất lỏng, ngấm vào trong quần áo của anh.

"Tiểu Linh Linh?" Mộ Ly đỡ hai vai của cô, đập vào mắt là hai hàng lệ dài của cô.

Loading...

Xem tiếp: Chương 98

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Thích Khách

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 50



Quái Khách Muôn Mặt

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 43


Cực Phẩm Gia Đinh

Thể loại: Quân Sự, Lịch Sử

Số chương: 639


Sói Thảo Nguyên

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 13