Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa Chương 96: Vũ Điệu Lúng Túng

Chương trước: Chương 95: Em Tốt Với Anh Một Tháng, Anh Đối Tốt Với Em Cả Đời



"Này, Tiểu Lý, mới vừa từ trong phòng bệnh của Thượng tá Mộ ra sao?"

"Đúng vậy." Người được gọi là Tiểu Lý trả lời, sau đó liền bị ba y tá khác kéo vào trong góc.

"Nhanh, nói cho chúng tớ biết một chút, người trong phòng bệnh này rốt cuộc là ai?" Một y tá vừa mập vừa lùn, mang một cặp mắt kính dày cộm, vẻ mặt không kịp chờ đợi hỏi.

"Tiểu Lý, mỗi ngày cậu đều đi thay thuốc, khẳng định nghe được không ít tin tức đúng không?"

"Cái này a. . . . . ." Tiểu Lý đẩy đẩy mắt kính trên mũi, gương mặt hiền lành, vừa nhìn liền biết năm đó trong trường học là một cô gái ngoan ngoãn, "Tớ nhìn không ra ."

"Cái gì?" Ba người lập tức cả kinh nói, "Tiểu Lý, Thượng tá Mộ đều đã ở trong bệnh viện ba ngày rồi, đây quả thực là một kỳ tích a, nhưng ở trong bệnh viện chờ đợi thời gian dài như vậy, chúng ta cũng chưa có nhìn thấy anh ta, thật sự rất đáng tiếc nha."

"Cũng đúng, ngày bình thường cũng không thấy được Thượng tá Mộ, lần này lại tới dễ dàng, cư nhiên vùi ở trong phòng bệnh, tớ thật sự muốn nhìn hình dạng người phụ nữ trong phòng bệnh kia một chút, từ đâu tới mà có sức quyến rũ lớn như vậy a."

"Chính là, tớ cũng muốn đi vào nhìn một chút, nhưng ngoài phòng bệnh kiểm tra khó khăn như vậy, muốn đến gần cũng không được. Tiểu Lý, cậu mau nói cho tớ biết, dáng vẻ người con gái trong phòng bệnh này như thế nào?"

"Hình dạng thế nào à?" Chỉ thấy Tiểu Lý chầm rì rì hồi tưởng, "Cô ấy thoạt nhìn rất thanh tú. . . . . . Rất thanh tú. . . . . . Thanh tú. . . . . ." Tiểu Lý gõ đầu nghĩ từ.

"Này, Tiểu Lý, cậu bị làm sao đấy hả, cậu chỉ biết mỗi một từ ‘ thanh tú ’ thôi sao." Ba nữ y tá kém chút nữa tức hộc máu, đã sớm biết Tiểu Lý có chút mơ hồ, nhưng là không nghĩ tới sẽ mơ hồ đến mức này.

"Tớ nhìn cô gái kia chính là thanh tú a, hơn nữa mỗi lần lúc tớ đi vào, Thượng tá Mộ đều không để ý đến cô ấy, ngồi yên một chỗ, còn mang theo bộ mặt sa sầm, mà cô gái kia, cũng bày ra bộ dáng tương tự, tớ rất đau khổ a, vẻ mặt hai người bọn họ quả thật là quá khó nhìn." Rốt cuộc Tiểu Lý cũng nói vào trọng điểm, đây quả thật chính là lời nói trọng điểm.

"Có thật không? Thượng tá Mộ không để ý tới cô gái đó? Không thể nào, tớ nghe nói cô ấy mang thai con của Thượng tá Mộ , chẳng lẽ ở đây có bí mật gì?" Y tá mập mạp, gương mặt hưng phấn nói.

"Nào có mang thai, tớ nghe nói người phụ nữ kia là do Thượng tá Mộ “hấy việc nghĩa hăng hái” cứu từ trên chân núi xuống đấy!"

"Mới không phải đâu, nào có ai dùng máy bay trực thăng cứu người! Tớ cảm giác, tám phần là Thượng tá Mộ thích cô gái này, chưa kết hôn mà đã có con. . . . . ."

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiểu Lý, trời mới biết, cái ý nghĩ này của cô ấy làm cho người ta hưng phấn đến mức nào.

"Tiểu Lý. . . . . ."

"Tiểu Lý, cậu cũng có suy nghĩ thật là hay!"

"Tiểu Lý, tớ thật sự thích cảm giác của cậu nha!"

"Ai nha, tớ cũng chỉ tùy tiện nói một chút thôi, chẳng qua là cảm thấy Thượng tá Mộ cùng cô gái kia quan hệ cũng không tốt, hai người hình như rất ít nói chuyện ." Tiểu Lý lại nói.

"Cũng, tớ liền nói nha, Thượng tá Mộ giống như đại thần không dính khói bụi trần gian, làm sao lại có thể coi trọng người phụ nữ bình thường như vậy? Các người có đồng ý không!" Y tá mập lùn, vẻ mặt không nói ra được là có bao nhiêu vui mừng.

"Đó. . . . . . Thở phào nhẹ nhõm, tớ vẫn còn có hi vọng." Một người bộ dáng hoa si nói.

"Hắc hắc, ai chết vào tay ai, còn chưa chắc chắn !"

" Thượng tá Mộ là của tôi!"

Nhất thời ba y tá lập tức tạo thành bộ dáng trừng chết người, ai cũng không chịu bỏ qua cho người kia, xem ai cũng không thuận mắt. Giống như có một loại ý niệm, ai dám giành Thượng tá Mộ với ta, ta sẽ diệt trừ cả nhà kẻ đó.

"Ách. . . . . . Ba người các cậu chỉ có thể động khẩu, không thể động thủ a, tớ đi trước." Tiểu Lý lần nữa đẩy mắt kính trên sống mũi của mình, bắp chân giơ ra liền chạy.

Còn dư lại ba y tá mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Ha ha." Vương Nhốn Nháo hai tay khoanh trước ngực, đi tới một góc tường khác, mới vừa rồi cô nghe được hết cuộc trò truyện của mấy y tá, "Mộ Ly, lần này thật đúng là có chuyện hay đấy." Một tia hả hê lướt qua khuôn mặt cô.

=hoa lệ tuyến phân cách =

Bên trong phòng bệnh, người phụ nữ nghiêng mình dựa vào trên giường vẻ mặt nhàn nhã cắn hạt dưa, mà người đàn ông lại ngồi ở một bên, cầm hộp giấy thu lại vỏ hạt dưa.

"Linh Linh? Linh Linh, nói một câu đi, đã ba ngày em không nói chuyện với anh rồi." Tay Mộ Ly cầm vỏ hạt dưa, vẻ mặt uất ức.

Quý Linh Linh liếc anh một cái, nhưng không lên tiếng, tự lo bóc hạt dưa của mình.

"Linh Linh, Tiểu Linh Linh, đừng tức giận nữa được không? Anh nghiêm túc thành thành khẩn khẩn, thừa nhận sai lầm. Anh thẳng thắn thừa nhận, em xử lý khoan hồng một chút không được sao, không để ý đến anh như vậy, so với giết anh còn khó chịu hơn." Mộ Ly lúc này, khí chất trên người cũng đều bị người phụ nữ trước mặt vứt bỏ sạch sẽ.

"Làm gì sai?" Quý Linh Linh nhặt một hạt dưa to khác ở trong lòng bàn tay, tùy ý hỏi.

"Anh không nên lừa gạt em, anh không nên nói nặng lời với em, anh không nên hai tuần lễ không gặp em, Anh không nên đối với em không tốt. . . . . . Anh không nên. . . . . . Không rồi." Mỗi ngày đều muốn anh nói lại một lần"Tứ không nên" , Anh thật sự là khóc không ra nước mắt a.

Thánh Nhân nói rất đúng, thế gian duy nhất không thể đắc tội với con gái. Anh đến bây giờ cũng không biết Quý Linh Linh lại là người con gái thích kết thù , bắt anh phải nhớ rõ ngày đó làm cô khổ sở như thế nào, còn quy định hai tuần lễ không thể để ý đến anh, đây rõ ràng chính là trả thù mà!

Quý Linh Linh làm như có chút không vừa ý, cong lên môi, đầu nhỏ nhếch lên, lại tiếp tục cắn hạt dưa .

Còn không để ý đến anh?

"Không cần ăn nữa, em trước sờ xem, anh gầy đi rồi." Nói xong, Mộ Ly có chút vô lại, nắm thật chặt tay của cô, sờ soạng mặt của mình, lại sờ ngực của mình, thật là hận không được cô sờ khắp thân thể mình.

Quý Linh Linh liếc anh một cái, tên đàn ông nhàm chán, lại nghĩ tới biện pháp chiếm tiện nghi của cô.

"Linh Linh, bảo bối, em đừng hành hạ anh nữa, chúng ta về nhà thôi." Mộ Ly thề, về sau cũng không dám lừa gạt cô nữa, cũng cũng không dám lớn tiếng quát mắng cô nữa, kết quả này quả thật là thảm thiết muốn chết.

Nếu như cùng anh mạnh bạo, anh cũng không dám vận động mạnh. Nhưng bây giờ thì sao, Quý Linh Linh căn bản xem anh như không khí, không thèm để ý tới anh. Nào có ai lại không thèm để ý đến một đại suất ca chứ?

Quý Linh Linh rút bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình ra, lần nữa chọn hạt dưa, gương mặt không thèm để ý chút nào. Mộ Ly thật sự muốn bùng nổ, hạt dưa nhỏ kia cũng còn có sức hấp dẫn hơn anh, điều này khiến Thượng tá Mộ làm sao mà chịu nổi?

Té! Không muốn, cô đem sự kiên nhẫn của anh vứt sạch, anh cũng không nhịn nổi nữa rồi.

"Quý Linh Linh!" Mộ Ly dùng sức đem áo khoác của mình cởi ra vứt xuống đất, âm thanh trầm thấp gọi cô. Trời mới biết, hiện tại anh có bao nhiêu hỏa khí, chỉ hận không thể một hớp nuốt cô vào bụng.

Chỉ thấy Quý Linh Linh miễn cưỡng ngẩng đầu lên, liếc anh một cái, tiện tay liền đem hạt dưa đặt vào trong miệng, "Chuyện gì?"

"Thái độ của em là sao?" Mộ Ly nổi giận, cởi nút tay áo ở cổ tay ra, bàn tay dùng sức giật cúc áo sơ mi, chỉ cần hai ba cái, liền thấy lồng ngực cường tráng của anh.

Quý Linh Linh lập tức không nhịn được, "Khụ. . . . . ." Chỉ kém chút nữa là bị sặc nước miếng. Cô nheo đôi mắt đẹp, "Anh làm cái gì?"

"Anh làm cái gì?" Lúc này, Mộ Ly đã đem áo sơ mi ném xuống đất, lộ ra cơ ngực lớn cùng cơ bụng hoàn mỹ, gương mặt anh tuấn tà mị, khó có thể tưởng tượng, vóc người của anh cư nhiên lại hấp dẫn như thế.

"Anh rất nóng?" Quý Linh Linh vẫn có chút không để ý, nhưng lời nói ra, lơ đãng có chút run rẩy.

"Đúng vậy, anh rất nóng!" Vẻ mặt Mộ Ly căng thẳng, ba ngày rồi, mỗi ngày anh đều rất nóng, nhưng người phụ nữ đáng chết này lại có mắt không chòng. Quá đáng, quả thật chính là quá đáng!

Tay Mộ Ly mang theo tức giận, dùng sức tháo thắt lưng của mình.

"Anh làm cái gì?" Lần này, Quý Linh Linh nâng cao âm điệu, để trần nửa người trên, cũng đã đủ kỳ quái, anh lại còn kéo thắt lưng, có kiểu hạ nhiệt như thế này sao? Bởi vì động tác của Mộ Ly, làm cho cô quên mất việc cắn hạt dưa.

"Ba!" Mộ cách một thanh liền rút đai lưng ra.

"Này, lưu manh!" Quần không có đai lưng, khóa kéo bị kéo xuống, sau đó chính là một hồi cảnh xuân. Quý Linh Linh kêu khẽ một tiếng, vội vàng dùng chăn che mặt.

Cái đồ lưu manh này , cư nhiên đường hoàng ở trước mặt cô cởi hết chỉ còn lại quần lót, anh nghĩ muốn làm gì chứ?

"Mộ Ly, nếu như anh muốn làm trai bao, thì nên đến Nhật Bản! Anh. . . . . . Anh ở chỗ này giở trò lưu manh." Quý Linh Linh kéo chăn thật chặt, gương mặt giấu ở phía sau, đã sớm hiện ra màu hồng mê người.

"Tại sao lại đi Nhật Bản? Tiểu Linh Linh yêu quý, nếu như mà anh đi làm trai bao, vậy em có suy tính đi làm con hát hay không? Con hát dành riêng cho anh." Mộ Ly nheo mắt lại, cười đến trên mặt một hồi ánh sáng mê người.

Đàn ông đẹp mắt, mặc dù hắn có bày ra bộ mặt bỉ ổi cỡ nào, cũng đều đẹp trai như vậy. Lúc này trên mặt Mộ Ly hiện lên nụ cười xấu xa, lại vẫn có một chút phong vị khác

"Dành riêng em gái anh!" Quý Linh Linh thật sự hận đến cắn răng nghiến lợi, cùng so da mặt dày với Mộ Ly, cô tự nhận công lực của mình không sánh kịp.

"Em còn nói tục." Mộ Ly lúc này đi tới bên giường, tiện tay lật ra, cái chăn ngăn cách giữa hai người, bây giờ giống như không có gì rồi.

"Anh. . . . . ." Quý Linh Linh vội vàng lấy hai tay che mặt, lúc này cô chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng đến đốt người, "Làm sao anh lại nhàm chán như vậy?"

"Không nên dùng tay che mắt, trên tay còn có vỏ hạt dưa, cẩn thận tổn thương mắt." Giọng nói Mộ Ly dịu dàng, bàn tay nắm lấy hai tay cô, nhẹ nhàng kéo xuống.

Quý Linh Linh tận lực duy trì tư thế nhìn thẳng vào mắt anh, không dám nhìn loạn, cô là cô gái tốt, không thể nhìn loạn.

"Tiểu Linh linh, bây giờ em rất hồi hộp sao?"

"Em. . . . . . Em đâu có. Mộ Ly anh khốn kiếp, nhanh mặc lại quần áo cho tử tế, không thấy rất mắc cỡ sao?" Hai gò má của Quý Linh Linh đều đỏ hồng , lúc này cô ngay cả hô hấp cũng cảm thấy có chút khó khăn.

"Làm sao lại mắc cỡ đây? Tiểu Linh Linh em quên ngày đó chúng ta ở trong quán bar, em ngồi ở trên người anh, vuốt ve lồng ngực của anh, cái miệng nhỏ nhắn tràn ra từng đợt tiếng rên rỉ thoải mái. Cái mông nhỏ vẫn còn ở trên người anh không an phận đong đưa. . . . . ."

"Này! Mộ Ly!" Tên đại sắc lang này, anh làm sao có thể nói ra!

"A, anh sai lầm rồi, phải nên nói đoạn tiếp theo. Em đè ở trên người anh, em mềm mại thân thiết đè sát ngực anh , ở trước ngực anh cọ xát, còn thỉnh thoảng dùng cái miệng nhỏ nhắn hôn cổ anh, còn có dấu đỏ tươi . . . . . ."

"Mộ Ly, anh điên rồi phải không?" Quý Linh Linh tức giận, rống to, cô quả thật chính muốn dùng một tay đập chết anh.

Nhìn gương mặt như muốn khóc của Quý Linh Linh, Mộ Ly muốn cười, xem ra về sau anh có thể nhiều lời một chút như thế, gia tăng tình thú giữa hai người. Lại thấy khuôn mặt thở phì phò của cô, thật là thú vị cực kỳ.

"Em còn nhớ khi chúng ta cùng nhau ngồi không, hai thân thể kết hợp thật chặt với nhau, bàn tay nhỏ bé của em ở phía sau lưng anh lưu luyến, trong miệng bật ra tiếng yêu kiều, khuấy động tất cả tâm tình của anh. Tiểu Linh Linh, em có biết khi đó em mê người cỡ nào không?" Mộ Ly từ từ đến gần cô, khiến cho hai người bọn họ cũng có thể cảm nhận được rõ hơi thở của đối phương.

Quý Linh Linh trừng lớn con mắt, có lẽ là bị Mộ Ly hù sợ, một người đàn ông vô sỉ như vậy, cư nhiên cái gì cũng dám nói ra. Bởi vì nhất thời tức giận, cô lại bỏ quên cự ly không an toàn giữa hai người.

Mộ Ly vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi của cô. Quý Linh Linh giống như bị mê hoặc, cư nhiên sững sờ được một lúc không biết nên làm như thế nào.

"Đêm hôm ấy, em dẫn dắt tay của anh, đặt lên nơi bí ẩn nhất của em. Dẫn dắt anh, nhiệt tình buông thả, Tiểu Linh Linh, anh nói có đúng hay không?" Mộ Ly nhẹ giọng từ từ dẫn dụ cô.

"Em còn nói, không hối hận, cả quá trình em đều hướng anh yêu cầu . . . . . . Tiểu Linh linh, nhớ anh không?" Một bàn tay to của Mộ Ly nhẹ nhàng xoa trên đầu vai của cô, vuốt ve qua lại.

Quý Linh Linh nhìn đôi mắt dịu dàng của anh, lại quên mất phản kháng, lúc này cô chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, chỉ muốn có cái gì tới tưới ướt cho cô. Trong lúc vô tình, cô khẽ liếm khóe môi, chỉ là một cử chỉ nhỏ vô tâm, liền chọc đến một con sói lớn, không thể khống chế nổi nữa.

"Tiểu Linh Linh, bác sĩ nói là không được dùng sức đúng không?"

Loading...

Xem tiếp: Chương 97: Em Là Người Phụ Nữ Của Anh

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hổ Phụ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 61


Nạp Thiếp Ký 3

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 583


Mặt Trời Của Anh, Satan Của Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 22



Phong Cuồng Đích Tác Gia

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 44