Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa Chương 90: Cầm Tù

Chương trước: Chương 89: Bẩy Ngày Không Thấy



Editor: Bỉ Ngạn Hoa

Lãnh Dạ Hi lái xe đưa Quý Linh Linh và Thẩm Hiểu Phỉ đến biệt thự nhà họ Quý, dọc đường đi Quý Linh Linh lo lắng thấp thỏm vì không biết nên ăn nói với mẹ về chuyện này như thế nào, đối với cái việc nói láo cô không hiểu rõ cho lắm. Nhưng sau khi về đến nhà, cô lại thấy một tờ giấy.

Linh Linh:

Sáng sớm ngày mai mẹ đi thành phố A, trường bọn ta cố tổ chức hộ nghị nghiên cức, đại khái là đi khoảng một tháng. Điện thoại di động của con mẹ không gọi được, nên chỉ có thể viết giấy để lại cho con. Tự lo ình nhé con.

Mẹ yêu của con!.

Quý Linh Linh để xuống tờ giấy, vốn đăng lo muốn chết giờ lại thoải mái hơn rồi. Thẩm Hiểu Phỉ giúp cô đem mấy thứ trong cốp xe xuống, sau đó nói vài câu với Lãnh Dạ Hi, rồi anh ấy đi.

Trở lại phòng, giờ chỉ còn sót lại cô và Thẩm Hiểu Phỉ.

"Này, sao chả làm gì mà Lãnh Dạ Hi kia lại đi nhỉ?" Thẩm Hiểu Phỉ trực tiếp ngồi bên cạnh Quý Linh Linh.

Quý Linh Linh nhướn mày lên, nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, vẻ mặt đã rất rõ ràng, cậu nghĩ như thế nào?

"Tại sao anh ta không ở lại, bồi dưỡng tình cảm với cậu nhỉ? Đây chính là thời cơ tốt mà, ở nhà cậu thì mối quan hệ được tăng thêm một bậc đó nha." Thẩm Hiểu Phỉ nghiễm nhiên trở thành khách xem cuộc vui.

"Cậu không ngại chuyện này đủ lớn nên tới tìm mình à?" Quý Linh Linh hỏi ngược lại.

"Có cái gì lớn lao đâu chứ, dù sao hai người bọn cậu cũng tâm cam tình nguyện, có gì không tốt? Đã nói rồi, Lãnh Dạ Hi có thể chăm sóc người, đây quả thực là một chuyện tốt vô cùng tốt. Bên cạnh có một tên đàn ông thế đấy, mà cô không rung động được à?” Bàn tay be bé chọc chọc vào ngực Quý Linh Linh.

"Nếu như mình dễ dàng rung động như vậy, thì trước đây đã có bao người đàn ông hả?" Quý Linh Linh cúi đầu cười cười, đối với ẩn ý trong lời nói của Thẩm Hiểu Phỉ thì nên giả lơ đi là tốt nhất.

"Cậu thích Mộ Ly? Bởi vì hai người các cậu xảy ra quan hệ?" Thẩm Hiểu Phỉ tắt nụ cười, hỏi nghiêm túc.

Quý Linh Linh dừng lại một chút, không có ý trả lời Thẩm Hiểu Phỉ.

"Mình và Tần Mộc Vũ cùng xảy ra quan hệ, nhưng đôi với chuyện đến với nhau thì mình không có khái niệm đó."

"Cậu nói cái gì?" Quý Linh Linh nghe vậy, trên mặt thì có vẻ giật mình nhưng bên trong lại không để ý đến chuyện này.

"Đồ ngốc, nét mặt của cậu là ý gì đấy? Trước cái chuyện lên giường còn nhiều thứ lắm, thích này, cơ thể hợp này, là được rồi, dù sao tất cả mọi người chơi với nhau vui vẻ là được thôi mà." Thẩm Hiểu Phỉ tiện tay vuốt mái tóc dài của mình, giọng nói cực thanh thản, giống như chả để ý mấy vụ này.

Thẩm Hiểu Phỉ vẫn luôn là một người con gái có tác phong làm việc gan dạ, Quý Linh Linh hiểu rõ.

"Không có, chỉ là không hiểu sao các cậu lại nhanh như vậy thôi. Chuyện lên giường, cũng không có nhiều vấn đề. Người chạm người, có thể thích hợp thì chuyện này cũng là điều bình thường thôi." Quý Linh Linh ngã mình lên ghế sofa, cúi thấp đầu nói.

"Vậy còn cậu, cậu và Lãnh Dạ Hi cũng có duyên rất lớn đấy, có cảm giác với anh ta không?"

"Anh ấy là cấp trên, còn mình là nhân viên, nên phải cố gắng làm việc, cuộc sống còn dựa vào anh ấy rất nhiều, cậu thử nói mình có cảm giác gì với anh ấy?" Quý Linh Linh vẫn tỉnh táo hỏi ngược lại như cũ.

"Chỉ như vậy? Cậu không cảm nhận được à? Lãnh Dạ Hi có tính cách như thế nào, chắc chắn cậu hiểu rõ hơn mình."

"Cảm nhận cái gì đây? Qua nhiều năm như vậy, đàn ông có tình cảm với mình rất nhiều, nếu như bản thân mình cảm nhận ra được, vậy thì không ổn đâu. Mình không thể bởi vì anh ấy chăm sóc có mấy ngày, thì mình phải lấy thân báo đáp, cậu nghĩ chuyện này nên thế nào đây?" Quý Linh Linh nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói trầm ổn, trừ khuôn mặt lạnh tanh như cũ, thì mọi chuyện vẫn như lúc ban đầu.

"Vậy cậu có cảm giác gì với Mộ Ly? Quý Linh Linh, cậu hãy nghe mình nói này, cậu và anh ta không thích hợp. Hai người các cậu căn bản không thuộc một nước, sự chệch lệch giữa bọn cậu quá lớn, cho dù sống chung với nhau một chỗ đi, cũng chỉ là trường hợp đau lòng mà thôi, “yêu mến” thứ người này thì không tồn tại được lâu đâu.” Thẩm Hiểu Phỉ nghiêng người tựa lên ghế sofa, vẻ mặt cực nghiêm túc.

Im lặng chốc lát, Quý Linh Linh từ từ trả lời, "Mình không biết là cảm giác gì, bây giờ mình chỉ muốn nghĩ ngơi và không suy nghĩ nhiều nữa, mong vết thương mau lành rồi cố gắng làm việc mà thôi."

"Lấy luôn cái bệnh tình cậu nói luôn đi, ban ngày mà bị người ta chém, xã hộ bây giờ có pháp luật trừng trị, thế mà lại xuất hiện cái tình huống như vậy. Quý Linh Linh, nếu như cậu và Mộ Ly tiếp tục ở cùng nhau, mình có thể biết trước cậu gặp thêm phiền phức nào không?" Cô gấp gáp, Cô o âu, cuộc sống Quý Linh Linh vốn phẳng lặng, không thể xuất hiện mấy cái thứ "Thuốc cấm" "Người giới thượng lưu" " Sự việc bạo lực" như thế này, bây giờ lại xảy ra, đáng lẽ không nên có mới đúng.

Quý Linh Linh cúi đầu lần nữa, tay trái ôm lấy mu bàn tay phải, mơ hồ vẫn có thể cơn đau do kim tiêm để lại.

"Hiểu Phỉ, cậu cảm thấy mình nên làm thế nào?"

" Từ bỏ Mộ Ly, lựa chọn Lãnh Dạ Hi!" Giọng nói của cô kiên định, tựa như đã chuẩn bị từ trước.

Nhất thời trong đôi mắt Quý Linh Linh chứa đầy nước mắt, "Cậu nghĩ, từ bỏ một người rồi chọn người khác, là một việc rất đơn giản sao?"

"Linh Linh. . . . . ." Nghe đươc sự run rẩy trong giọng nói và nhìn thấy vẻ mặt bi thương của cậu ấy, cô..

"Mình yêu anh ấy." Quý Linh Linh nói nhẹ nhàng, trong lúc cúi đầu nước mắt chợt rơi xuống.

Thẩm Hiểu Phỉ ngẩn ra, cô thật không ngờ Quý Linh Linh lại bộc trực như vậy, trong lúc nhất thời, cô không biết nên nói cái gì tiếp theo.

"Nhưng mà, mình lại không dám yêu anh ấy." Quý Linh Linh tiếp tục nói, "Giống như cậu nói, mình và anh ấy là người của hai thế giới, bọn mình chỉ là hai đường thẳng chéo nhau, cắt nhau một lần rồi từ bỏ nhua vĩnh viễn. Mình bây giờ, rất đau."

Nói xong, Quý Linh Linh ngẩng đầu len, dựa người lên thành ghế, nâng tay trái che mặt, như đang che đi sự đau thương của mình.

"Linh Linh. . . . . ." Chưa bao giờ cậu ấy mềm yếu như vậy, tâm trạng Thẩm Hiểu Phỉ chợt trầm xuống.

"Mình sẽ nghe lời của cậu, sẽ quên anh ấy, sẽ không có bất kỳ day dưa gì với anh ấy. Mình. . . . . Mình muốn trở lại cuộc sống của chính mình, cố gắng vì công việc, ngoan ngoãn chăm lo cuộc sống của mẹ và em trai, vậy là mãn nguyện rồi. Mình không phải là người có thể chóng lại gió to sóng lớn, cũng không phải là người đặc biệt ưu tú, có thể được một người đàn ông ưu tú yêu. Thật ra thì, cho tới bây giờ, mình đã hiểu rõ nó rồi."

"Quý Linh Linh, cậu đang nói bậy bạ gì vậy? Là cậu và Mộ Ly không thích hợp, đừng có đi hạ bản thân mình như vậy chứ! Mình lén đi điều tra ít thông tin về Mộ Ly, tài liệu của anh ta chỉ liệt kê ba năm trở lại đây thôi, còn lại đều trống không. Nếu như anh ta là một người bình thường, tại sao không có tài liệu trước kia? Một người lính, có thể làm cho tài liệu về mình được bảo mật, thật sự mình không đoán ra được anh ta là ai. Nếu cậu và anh ta ở chung với nhau, nhiều nhất là sự tổn thương mà thôi, cậu không thể khống chế được anh ta." Thẩm Hiểu Phỉ một hơi đem hết nhưng lo lắng trong lòng mình nói ra.

Quý Linh Linh thật sự thấp kém, yêu một người mà lại có thế sợ hãi ư?

Loading...

Xem tiếp: Chương 91

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Quan Khí

Thể loại: Đô Thị, Võng Du

Số chương: 1668


Tôi muốn gả tổng tài

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Chạng vạng

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 23