Thượng Tá Không Quân Xấu Xa Chương 89: Bẩy Ngày Không Thấy
Chương trước: Chương 88: Bị Thương
"Ừ. . . . . ." Vừa sáng sớm, Qúy Linh Linh liền tỉnh, bởi vì đã ngủ một khoảng một thời gian khá dài, nên đầu óc có chút hỗn loạn
"Em đã tỉnh?" Lãnh Dạ Hi hé mở mắt, cảm thấy người bên cạnh động đậy, hắn nhỏ giọng hỏi .
"Ừ." Qúy Linh Linh thuận miệng đáp một tiếng, hiện tại cổ họng khát lợi hại, mãnh liệt muốn uống nước, cũng chính bởi vậy, cô mới không phát hiện hiện tại có điều gì không đúng."Tôi. . . . . . Muốn uống nước."
"Ừ, anh đi rót cho em." Lãnh Dạ Hi nghe vậy, lên tinh thần, lập tức nhảy xuống giường.
"Uống chậm một chút." Chỉ trong chốc lát, anh liền rót cho cô một chén nước, nhẹ nhàng nâng đầu cô dậy, kiên nhẫn đút cô uống nước.
Ừng ực ừng ực liên tiếp uống hai ngụm lớn, nhất thời giải quyết được cảm giác khô khốc trong miệng.
"Cám ơn." Qúy Linh Linh lần nữa nằm xuống giường, nhắm mắt lại, thân thể giống như vừa làm vận động nặng xong, cả người vô lực. Trên thực tế, là do cô cả đêm đều dựa vào Lãnh Dạ Hi, thân thể có chút cương cứng.
"Cảm giác đã khá hơn chút nào chưa?" Lãnh Dạ Hi tiến tới trước mặt cô, âm thanh cực kỳ êm ái. Tay của hắn đặt trên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, bộ dáng kia không nói ra được là bao nhiêu thân mật.
"Ừ. . . . . ."
Cảm giác này hình như không đúng, Mộ Ly. . . . . .
"Lãnh tổng!" Qúy Linh Linh giống như đột nhiên bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy, trên mặt viết đầy giật mình "Ô. . . . . . Thật là đau!" Động tác quá kịch liệt động tới vết thương trên cánh tay phải, nhất thời làm cô đau đến nhe răng nhếch miệng .
"Thế nào rồi?" Lãnh Dạ Hi khẽ vuốt đầu vai của cô, nhìn cánh tay phải rỉ ra màu đỏ thẫm, lông mày không khỏi cau lại, "Động tác không nên quá mạnh, sẽ ảnh hưởng tới miệng vết thương khép lại."
"Ừ. . . . . ." Qúy Linh Linh giống như rơi vào mê cung, cô sững sờ, cũng ngây ngẩn cả người. Cô. . . . . . Vẫn vẫn cho là người đàn ông canh giữ cạnh mình . . . . . Nhưng là, anh cư nhiên lại không có ở đây.
"Đau lắm sao?" Lãnh Dạ Hi giơ tay giúp cô lau nước mắt trên mặt, "Anh đi tìm bác sĩ, kiểm tra vết thương cho em."
"Không cần!" Qúy Linh Linh vội vàng kéo tay hắn, vết thương trên tay có thể tìm bác sĩ, nhưng vết thương trong lòng, người nào mới có thể chữa được chứ?
Lãnh Dạ Hi nhìn chằm chằm Qúy Linh Linh, cô. . . . . . Hình như có chút kì lạ. Hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt đầu cô, giống như đang an ủi cô, "Đừng khóc, tôi thấy sẽ rất đau lòng."
Két. . . . . .
Vẻ mặt Qúy Linh Linh không hiểu nhìn Lãnh Dạ Hi, trong đôi mắt hắn tản ra ánh sáng dịu dàng, như thế cô thật sự cảm thấy không quen.
"Lãnh tổng. . . . . . Tôi. . . . . . Chuyện công việc. . . . . ." Cô ngượng ngùng cúi đầu, tại sao hắn lại ở chỗ này? Mộ Ly cứu mình, anh tại sao không có ở đây?
Hóa ra, Qúy Linh Linh bị thương đến nỗi hồ đồ rồi, tự cho ngày hôm qua người cứu cô là Mộ Ly. Ngày đêm tương tư, đại khái chính là ý này rồi.
"Chuyện công việc trước hết hãy để qua một bên, tôi đã phái những người khác đi xử lý, em hãy dưỡng thương cho tốt đi đã."
"Lãnh tổng, tôi. . . . . ." Qúy Linh Linh vừa định nói điều gì nữa, Lãnh Dạ Hi lập tức đặt ngón trỏ ở môi cô, ngăn cản lời cô định nói.
Qúy Linh Linh chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, Lãnh Dạ Hi đối với cô như thế, cô lập tức không biết nên đáp lại lại như thế nào mới phải.
"Đói bụng chưa? Tôi đi mua cho em chút thức ăn, ngoan ngoãn nằm xuống." Nói xong, Lãnh Dạ Hi đối với cô giống như đang chăm sóc một đứa bé, hắn đỡ bả vai của cô, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, hắn dịu dàng săn sóc chu đáo, làm cho Qúy Linh Linh cảm thấy như đang xuất hiện ảo giác vậy.
"Ừ." Cô hiện tại ngoại trừ đáp lời, cũng không biết phải nói cái gì nữa.
Lãnh Dạ Hi rời đi, để lại Qúy Linh Linh một mình.
Tại một khắc cửa bị đóng lại, nước mắt của cô lại lần nữa trào ra, tại sao không phải là Mộ Ly, tại sao hiện tại anh không ở nơi này? Anh không phải luôn biết mọi hành động của cô sao, tại sao lần này cô bị thương, anh đều chưa từng xuất hiện?
Đàn ông đều cùng một dạng, một khi đã lên giường xong, tất cả liền kết thúc? Mộ Ly cũng là người như vậy sao, hay lần này chỉ là do cô tự mình đa tình?
Qúy Linh Linh một tay kéo chăn, che miệng lại, mặc cho nước mắt rơi xuống .Rốt cuộc, cô cũng nên tự biết thân phận của mình, khoảng cách giữa cô và Mộ Ly, căn bản cũng không thể gần hơn . Hiện tại đây không phải là minh chứng tốt nhất sao?
Nước mắt, tùy ý rơi. Cô vốn cho ràng tâm tình mình đã tốt lên được một chút, thế nhưng lại lần nữa bị Mộ Ly làm tổn thương, lần này, làm cô đau đến nỗi khó có thể tiếp nhận được.
Cứ như vậy, trong lúc mơ mơ màng màng, Qúy Linh Linh lại ngủ mê man, cho đến khi Lãnh Dạ Hi mang đồ ăn trở lại, mới gọi cô dậy.
"Như thế nào lại ngủ nữa? Rất mệt sao?" Lãnh Dạ Hi trực tiếp vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, cũng không có gì bất thường.
Qúy Linh Linh một chút cũng không có phản ứng dựa người vào Lãnh Dạ Hi, ánh mắt ngốc trệ không có bất kỳ tia sáng nào, ôm thân thể mềm mại của cô, khóe môi Lãnh Dạ Hi khẽ nhếch lên.
"Trước lau tay chút tay, sau đó ăn một chút cháo thịt."
Hắn cầm khăn mặt ấm, nhẹ nhàng giúp cô lau chùi hai tay, "Trong nhà của em, tôi đã nói cho họ biết là em phải đi công tác ." Vừa lau, hắn vừa nhẹ nhàng nói.
Lúc này Qúy Linh Linh mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn, "Cám ơn anh, Lãnh tổng." Âm thanh của cô có chút nghẹn ngào.
Khóe miệng Lãnh Dạ Hi khẽ nhếch lên, cô "Cám ơn" hai chữ này cũng thật chói tai.
"Hé miệng, ăn một chút."
Lãnh Dạ Hi cầm thìa, coi cô như đứa bé mà chăm sóc, Qúy Linh Linh chẳng qua là cảm thấy có cút chạnh lòng, chuyện vốn không nên như vậy.
Chỉ thấy cô cúi đầu, đối với lời nói của Lãnh Dạ Hi làm như không nghe thấy.
"Làm sao vậy?" Hắn với tay, đem mái tóc đang rũ xuống của cô vén ra sau tai.
Lãnh Dạ Hi dột nhiên dịu dàng, đối với cô đặc biệt săn sóc, điều này khiến Qúy Linh Linh không khỏi sợ sãi, không có nguyên nhân a.
"Lãnh tổng. . . . . ."
"Gọi tên tôi." Lãnh Dạ Hi trực tiếp ngắt lời cô.
Hai người cứ như vậy yên lặng nhìn nhau, khuôn mặt gầy gò của Qúy Linh Linh trắng bệch, cặp mắt khẽ sưng đỏ, "Tôi. . . . . ."
"Có chuyện gì, trước ăn hết cháo rồi hãy nói. Chờ em khỏe hơn, có vấn đề gì, tôi cũng sẽ đáp ứng với em." Âm thanh của Lãnh Dạ Hi nghiêm túc, hoàn toàn không cho phép người khác cự tuyệt.
"Tôi muốn tìm Hiểu Phi." Nếu như hắn còn tiếp tục chăm sóc cô như vậy, cô thật không biết về sau nên báo đáp như thế nào. Không dứt khoát cắt đứt, về sau nhất định sẽ loạn, đây chính là chân lý a.
"Nếu như tôi đoán không sai, cô ấy hiện tại đang hẹn hò cùng Tần Mộc Vũ, tôi hiện tại là người rãnh rỗi, cho nên có thể chăm sóc tốt cho em." Lãnh Dạ Hi nói mấy câu, liền trực tiếp cắt đứt đường lui của Qúy Linh Linh .
"Tôi. . . . . ." Qúy Linh Linh nhìn hắn, muốn nói lại thôi, không có Thẩm Hiểu Phi, cô cũng không nghĩ ra còn có ai có thể tới chăm sóc cho cô.
"Ăn cháo trước." Nói xong, Lãnh Dạ Hi có chút bá đạo, đem thìa đưa đến bên miệng của cô.
"Chuyện này. . . . . ." Cô còn muốn nói tiếp điều gì, nhưng vừa mới há mồm, Lãnh Dạ Hi trực tiếp đem thìa bỏ vào trong miệng của cô. Sau đó liền nhìn thấy bộ dáng Qúy Linh Linh khẽ cau mày.
Lãnh Dạ Hi vội vàng thu thìa lại, cầm khăn giấy lau khóe miệng của cô, "Thế nào?"
Vẻ mặt Qúy Linh Linh khổ sở quyệt miệng, "Rất tanh!" Đây là cháo thịt gì chứ, vừa đến miệng, cô chỉ kém chưa có phun ra.
"Tanh?" Lãnh Dạ Hi làm như không thấy vẻ mặt của cô, trực tiếp đem thìa cháo còn dư lại bỏ vào trong miệng, nhưng hắn giống như cố ý chọc giận Qúy Linh Linh, còn ăn say sưa ngon lành.
"Chẳng lẽ anh không cảm thấy tanh sao?" Qúy Linh Linh có chút ghét bỏ nhìn Lãnh Dạ Hi, tại sao chính mình ăn lại có cảm giác muốn ói, thế nhưng hắn ăn lại có mùi vị ngon lành như vậy.
"Tôi nghĩ em bị bệnh rất nghiêm trọng, một ngày không có ăn cái gì, nên vị giác có vấn đề rồi." Lãnh Dạ Hi lại không chút khách khí xúc một thìa nữa bỏ vào miệng. Bộ dáng kia, thật sự là ăn rất hả hê.
"Cái gì! Chỉ có một ngày không ăn cơm, vị giác liền xảy ra vấn đề hay sao? Rõ ràng là cháo của anh có vấn đề mà!" Cô cũng thuộc vào dạng kén ăn, đối với thức ăn ngon rất nhạy cảm, làm sao lại không nếm ra mùi vị , nhưng tại sao hắn lại có thể ăn được ngon lành như thế, cô nhìn có chút muốn nuốt nước miếng rồi.
"Nhưng là, tôi ăn cũng không thấy tanh, còn rất thơm đấy. Vậy em nói xem, có phải là đầu lưỡi của em có vấn đề rồi không?"
"Dĩ nhiên không phải!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Qúy Linh Linh liền tức giận, rõ ràng vừa nếm liền cảm thấy tanh vô cùng, "Này, Lãnh tổng, anh đây có phải là đang chăm sóc bệnh nhân không đấy?" Chưa từng thấy qua như vậy, người làm bệnh nhân cũng đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, người chăm sóc bệnh nhân lại vẫn ngồi một bên ăn say sưa ngon lành.
"Là tôi cho em ăn, nhưng em không ăn a."
Qúy Linh Linh liếc hắn một cái, lại nhìn bát cháo thịt trong tay hắn, xoay đầu đi nơi khác, bộ dáng tức giận. Qúy Linh Linh có một tật xấu, lúc đói bụng và lúc chưa tỉnh ngủ, hành động sẽ không còn lý trí như bình thường. Giống như hiện tại, cô đã đói bụng đến nỗi đầu óc có chút không bình thường rồi .
"Vậy nếu không tôi cho em ăn một miếng nhé?" Lãnh Dạ Hi bưng bát, lại múc một muỗng đưa qua, "Tới đây ăn một miếng thôi."
"Tôi không muốn, quá tanh!" Miệng Qúy Linh Linh vểnh lên thật cao, cô hiện tại đã đói bụng đến nỗi có chút choáng váng đầu óc, tâm tình cũng khó chịu cực độ.
"Được rồi, vậy tôi tự mình ăn thôi, em chắc chỉ mới đói một chút."
Hứ, nói gì vậy? Có kiểu chăm sóc bệnh nhân như thế này sao? Đói một chút sao? Cô đã đói bụng một hẳn một ngày rồi?
"Uy. . . . . . Ừ. . . . . ." Qúy Linh Linh xoay người đang muốn nổi giận, đồng thời chiếc thìa trong tay Lãnh Dạ Hi cùng lúc đó cũng bị đút vào trong miệng của cô, cô cả kinh lập tức trợn to hai mắt, nhưng là sau đó liền cảm thấy trong miệng ngọt ngọt. Qúy Linh Linh vốn đang nhíu chặt chân mày, đột nhiên giãn ra.
"Lần này dễ ăn hay không?"
Qúy Linh Linh lầu bầu trong miệng, trong miệng tràn đầy mùi thơm, ngọt mà không ngán. Chỉ thấy Qúy Linh Linh khẽ nheo mắt lại, hài lòng nhai kỹ.
"Rất ngọt, lại mềm, đây là cháo gì vậy?" Vẻ mặt Qúy Linh Linh thỏa mãn hỏi, thức ăn ngon quả nhiên hóa giải tâm tình rất có hiệu quả.
Lãnh Dạ Hi lại đút cho cô một xìa, "Tôi cũng không rõ lắm, hình như là cháo gạo nếp hoa quế."
"Ừ. . . . . . Mùi vị thật sự rất ngọt a, không nghĩ tới, bệnh viện này còn có đồ ăn ngon như vậy."
"Có thật không?"
"Thật, anh cũng nếm thử một chút đi, so với bát cháo tanh kia thì ngon hơn nhiều." Qúy Linh Linh vừa nói xong, lập tức đưa thìa tới bên miệng Lãnh Dạ Hi, lấy tay đỡ ngược lại đưa đến trong miệng của hắn.
Thấy Lãnh Dạ Hi nhíu mày, "Dễ ăn hay không? Nét mặt này của anh là có ý gì chứ?" Bộ dáng của hắn nhìn thật sự là rất khổ sở a.
"Khụ. . . . . ." Lãnh Dạ Hi không chỉ có bộ dáng đau khổ, còn ho lớn tiếng như vậy.
"Thế nào?"
"Cái này cháo quá. . . . . ." Khó ăn rồi, hắn không dám nói ra, cho tới bây giờ hắn đều không ăn đồ ngọt, cháo này phải nói là ngọt lợi hại, cư nhiên làm cho hắn bị sặc.
"Quá cái gì?" Qúy Linh Linh giống như một cô bé nhỏ bộ dạng kiêu căng, vẻ mặt như đang mong đợi người bạn nhỏ khen ngợi đồ ăn của mình.
"Quá. . . . . . Ăn ngon rồi, khụ. . . . . ." Hắn có chút sát phong cảnh mà ho lên lần nữa.
"Thật sao?" Nhưng khuôn mặt cô tỏ vẻ không tin, không có ai ăn được món ăn ngon, mà lại lộ ra vẻ mặt kia.
Lãnh Dạ Hi không tiếp tục trả lời, mà trực tiếp đút cô ăn cháo tiếp.
Thành phố T nổi tiếng nhất cháo hoa quế, dĩ nhiên là ăn ngon nhất rồi, tất nhiên là hắn cũng sẽ không nói. Hơn nữa không nghĩ tới Qúy Linh quả thật rất kén ăn, cũng may hắn đã sớm chuẩn bị, mua tổng cộng những năm vị cháo.
Lãnh Dạ Hi sau khi đút Qúy Linh Linh ăn no, lại tìm bác sĩ đến kiểm tra vết thương cho cô, lại bởi vì quan hệ của bọn họ, hắn lại tìm một hộ lý cao cấp, giúp Qúy Linh Linh tắm rửa, làm xong những việc đó, cũng gần đến buổi trưa rồi.
Còn chưa ăn cơm trưa, Qúy Linh Linh lại kêu bụng không thoải mái.
Lãnh Dạ Hi còn tưởng rằng vết thương của cô có vến đề, cuống quít đi gọi bác sĩ, ai ngờ bác sĩ lại nói, là do Qúy Linh Linh lúc sáng đã ăn quá no.
Lau, ăn quá no
~Sau khi bác sĩ rời đi, vẻ mặt Qúy Linh Linh xấu hổ, thật sự là mất mặt a.
"Được rồi, nếu buổi sáng ăn quá nhiều, buổi trưa trước hết đừng ăn nữa. Tôi nghĩ là em thích ăn bánh hoa quế, xem ra hiện tại lại không thể dùng nó rồi." Khuôn mặt Lãnh Dạ Hi tỏ vẻ đáng tiếc, thế nhưng hắn lại cố ý cầm bánh hoa quế dụ Qúy Linh Linh.
Quả nhiên. . . . . .
"Bánh hoa quế!" Qúy Linh Linh nghe vậy, thân thể lập tức ngồi ngay ngắn lại, căn bản không để ý đến việc có đang đau bụng hay không.
" Bánh hoa quế ở thành phố T khá nổi tiếng, không biết em đã từng ăn chưa?"
"Ăn rồi, ăn rồi!" Cho đến bây giờ, cô mới được ăn có một lần, bởi vì chỗ bán bánh hoa quế quả thực khá xa, cho nên cô mới chỉ được ăn có một lần khi còn bé.
"A, ăn rồi coi như xong, tôi ném đi." Lãnh Dạ Hi nhìn thấy tâm tư của Qúy Linh Linh, cô gái này thật sự không biết dấu diếm nét mặt của mình một chút nào, cho dù ai nhìn thấy cũng nhận ra được, nước miếng của cô cũng sắp chảy ra ngoài rồi.
"Chớ a! Đừng ném cái đó, tôi. . . . . ."
"Bụng của em bây giờ không thoải mái, dù sao cũng không ăn được."
"Tôi. . . . . . Tôi không ăn đựơc, thì cũng có thể nhìn nha, có đúng không?" Có trời mới biết lúc này Qúy Linh Linh đang suy nghĩ giá như cô có hai cái dạ dày, một cái để chứa món điểm tâm ngọt, một cái để dành cho bữa ăn chính.
"Chỉ nhìn thôi?"
"Ừ, lãnh tổng, tôi chỉ liếc nhìn thôi!" Liếc mắt nhìn cũng có thể bóc tách nó nha.
"Gọi tên tôi!"
"Ách. . . . . . Tôi. . . . . ."
"Vậy tôi đi ném."
"Lãnh Dạ Hi!" Lãng phí là đáng xấu hổ nha!
"Làm gì?" Một tên con trai cố ý xoay người, cho cô một ánh mắt nghi hoặc.
"Tôi. . . . . . Tôi chỉ liếc nhìn thôi. . . . . ."
"Em lại không thể ăn."
Một câu nói làm Qúy Linh Linh á khẩu không trả lời được.
"Ai ôi. . . . . . Cánh tay của tôi. . . . . ."
"Thế nào? Qúy Linh Linh em làm sao vậy?" Đứng ở cửa , Lãnh Dạ Hi vừa thấy cô kêu đau, vội vã đi tới bên cạnh cô, đem bánh hoa quế ném lên trên bàn.
"Tôi. . . . . . Cánh tay vừa đau, giống như mới vừa rồi đụng phải."
"Không phải đã nói cho em biết không được lộn xộn sao? Tại sao không nghe lời?"
"Nhưng là, tôi. . . . . . Tôi muốn nhìn bánh hoa quế. . . . . ." Qúy Linh Linh rụt cổ lại, cúi đầu, sợ lại sẽ bị dạy dỗ.
Lãnh Dạ Hiếm có chút ngây ngẩn cả người, cô là có bao nhiêu muốn ăn.
"Vậy chỉ được ăn một khối thôi." Hắn thật sự có chút không chịu nổi ánh mắt này của Qúy Linh Linh, suy cho cùng vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy một người phụ nữ vì đồ ăn, lại có thể liều mạng như vậy.
"Có thể ăn?" Tròng mắt của Qúy Linh Linh nhất thời phát sáng .
"Nếu như không để cho em ăn, tôi thấy cái người này của em nửa ngày cũng không chịu đàng hoàng." Lãnh Dạ Hi có cảm giác chịu thua cô, "Nhưng là, chỉ có thể ăn một ít, nếu không lại bị đau bụng."
"Ừ, được, được." Qúy Linh Linh nghe xong lời này, mặt mày lập tức hớn hở.
"Oa, là màu hồng đấy! Thật dẻo a, đó. . . . . . Thơm quá, rất ngọt a!" Lãnh Dạ Hi cũng chỉ vừa đem túi mở ra, Qúy Linh Linh nhìn mà muốn trợn tròn hai mắt, một bộ giống như muốn đem cả vỏ túi đựng cũng ăn luôn.
Lần này Lãnh Dạ Hi thật sự không nhịn được bật cười, Qúy Linh Linh a Qúy Linh Linh, em rốt cuộc còn có bao nhiều điều thú vị mà tôi không biết, lại vì ăn đồ, mà ngay cả vết thương cũng không thèm để ý, quan trọng hơn, hắn đã tìm được cách để kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.
"Oa!" Qúy Linh Linh cũng không kịp lấy tay đón, mà trực tiếp đưa miệng tới cạnh tay Lãnh Dạ Hi, cắn một miệng lớn.
"Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn ." Hắn không thể không thừa nhận, hắn sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ có tướng ăn giống như là hổ đói vậy.
"Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ." Qúy Linh Linh vừa gật đầu, vừa nhai miếng thật to.
"Chậm một chút, cũng không có ai tranh của em." Trong nháy mắt, một khối lớn bánh hoa quế cứ như vậy bị Qúy Linh Linh ăn sạch, nhìn cái miệng nhỏ nhắn khi ăn của cô, trong khoảng thời gian ngắn hắn thật không nghĩ được, cô đến cùng có bao thích thú với mùi vị này .
"Đó. . . . . . Mùi vị này, ách. . . . . . Thật là khiến người ta cảm thấy thèm a." Qúy Linh Linh vừa cảm thán, vừa liếc bánh hoa quế còn dư lại trong tay Lãnh Dạ Hi.
"Không cần nhìn, không được phép ăn nữa." Câu nói của Lãnh Dạ Hi liền chặt đứt ý nghĩ trong đầu cô.
"Nha." Qúy Linh Linh liếc mắt nhìn thức ăn ngon ở ngay phía trước, lại không thể động nửa phần. Ai, cuộc sống bị bức bách thật đau khổ, có thức ăn ngon tới tận tay, lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Dù sao cũng không thể ăn nữa, vậy chừa chút thể lực, trước tiên phải ngủ một giấc.
Qúy Linh Linh uất ức nhìn Lãnh Dạ Hi một cái, lại lưu luyến nhìn bánh hoa quế trong tay hắn một chút, cái bụng khốn kiếp này, thế nào mà ăn nhiều chút cũng không chịu nổi đây? Ai. . . . . . Lại than một tiếng, cô mới chậm rì rì chuẩn bị nằm xuống .
"Qúy Linh Linh, ăn thêm một khối nữa, cũng chỉ có thể ăn một khối nữa thôi đấy." Lãnh Dạ Hi hoàn toàn hết cách, chỉ vì một khối bánh hoa quế, lại có thể làm cô nhìn mình bằng ánh mắt u oán như vậy, nếu như không cho cô ăn, vậy hắn thật sự cảm thấy có chút quá đáng rồi.
"Có thật không? Có thật không? Lãnh Dạ Hi, tôi thật sự yêu anh nha!" Nếu như không phải là một cánh tay của cô bị thương, lúc này Qúy Linh Linh nhất định sẽ nhảy dựng lên cho Lãnh Dạ Hi một cái hôm hôn thật lớn.
Lãnh Dạ Hi đưa tay nhéo gương mặt của cô, "Qúy Linh Linh, em còn ăn nữa, sẽ càng ngày càng mập ."
"Ghét! Thời điểm ăn không được phép nói mập a . Nhanh lên một chút á..., cho tôi thêm một khối thôi." Qúy Linh Linh lập tức giả bộ thành bộ dáng thỉnh cầu, cô thật sự muốn ăn, hơn nữa là thèm không chịu được.
Lãnh Dạ Hi làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, để cho cô ăn thêm một khối, thế nhưng đã có lần một thì sẽ có lần thứ hai, có hai liền ba. . . . . . Dùng cái này tuần hoàn, cho đến cuối cùng, sáu khối bánh hoa quế cũng vào hết bụng Qúy Linh Linh.
"A, chén nước cho anh." Lãnh Dạ Hi nhận lấy chén nước, khuôn mặt kinh ngạc.
"Đó. . . . . . Thật thoải mái a." Qúy Linh Linh hài lòng nằm trên giường bệnh, trên khóe miệng còn treo nụ cười, chỉ thấy cô lấy tay vỗ vỗ bụng mình, "Cuộc sống thật mỹ mãn a."
Lãnh Dạ Hi đem chén nước để sang một bên, thì ra Qúy Linh Linh cũng rất dễ thu phục . Vậy có phải đại biểu, chuyện kế tiếp cũng có thể thuận buồm xui gió chứ?
=hoa lệ phần cắt =
"Lão đại, anh phải đi đâu vậy?" Quách Hiểu Lượng nhìn Tần Mộc Vũ cầm chìa khóa xe, bộ dáng muốn rời đi.
Xem tiếp: Chương 90: Cầm Tù