21
Cà Rốt lập tức câm miệng. Theo bối phận mà nói chủ nhân quả thật nên kêu Hàn Ảnh Trọng một tiếng sư huynh, nhưng chủ nhân giống như đối với cách xưng hô này có bộ dáng thực mâu thuẫn.
22
Mệt nàng còn cảm khái Bách Lý Không Thành là tên nhất đẳng biến thái, như vậy nàng là cái gì?
Hệ thống biến mất thật lâu vẫn như cũ dùng cách thức hóa âm thanh báo sự thực với nàng: Tu luyện được Hỗn Độn Quyết tầng hai.
23
“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ quan tài mặt trong nửa năm qua đã đột phá Trúc Cơ tầng ba?”
Nàng cùng tiểu sủng vật Cà Rốt đều sợ ngây người! Bị loại khả năng khủng bố này đánh cho thất điên bát đảo, ở trong gió lắc lư không ngừng.
24
Loại thái độ nhìn chằm chằm người khác không nói lời nào cũng xấp xỉ giống như không thèm nhìn ai khiến Phong Luyến Vãn trên đầu tuôn ra N dấu chấm than, gần như sắp bùng nổ.
25
Hắn đứng ở phía sau nàng, thản nhiên nói: “Ta đưa ngươi trở về. ”
Tiếng nói vừa dứt, hắn đột nhiên cảnh giác nhíu mi, ánh mắt bản năng sắc bén lóe lên, đơn giản là hắn cảm giác được một cỗ chân khí cường đại trong cơ thể nàng dâng lên mang theo ý đồ không tốt, nhưng lại bất ngờ không kịp đề phòng bị nàng dùng tốc độ cực nhanh siết cổ, nhấn ngã xuống đất, sau lưng hung hăng va chạm hàn băng cứng rắn, tuy rằng không phải rất đau, nhưng hắn vẫn phản xạ có điều kiện khẽ cắn môi, nhíu mày.
26
“Thẹn thùng cái gì, từng ở trước mặt mọi người quang minh chính đại nói ba chữ này, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, ngươi vậy mà cũng không nói ra được.
27
…
Từ trên bầu trời cách Khí Linh Phong không xa, một đạo bóng kiếm xẹt qua, thuận tiện mang theo mỗ nữ đang không ngừng phát ra một tiếng lại một tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm :”Chậm rãi chậm rãi chậm một chút ——!”
Gió rít gào xẹt qua hai bên má, đâm vào mặt đau rát, Phong Luyến Vãn khóe mắt ẩn ẩn hiện lên lệ quang trong suốt.
28
“Hàn sư huynh!”Thấy Hàn Ảnh Trọng động tác hơi khựng lại, hai đạo chân mày dựng thẳng, Giản Tâm Ly ở trong lòng bồn chồn, vội vàng cúi đầu thở dài, bày ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu mềm mại.
29
Thanh âm lưu động trong không khí, tiếng gió thổi lá cây sàn sạt cùng tiếng chim nhỏ líu ríu kêu to vô cùng êm ái dễ nghe, cũng vô cùng rõ ràng, rõ ràng giống như nhân loại trên thế giới này đều đã tuyệt diệt, chỉ có cảnh vật là vẫn còn tồn tại.
30
Hàn Ảnh Trọng vẫn như cũ hé ra khuôn mặt lạnh băng vạn năm không đổi, hai tay khoanh trước ngực, vô cùng nhàn nhã nhìn nàng, ánh mắt kia tuyệt đối nhìn không rõ là có tư tưởng cảm tình gì.
31
“Lục thiếu chưởng môn, nơi này là Huyền Tịch Tông, không phải Táng Hồn Đảo của các ngươi!”
“Ngươi còn biết gọi ta một tiếng ‘Thiếu chưởng môn’ ? Ngươi bất quá chỉ là một đệ tử nho nhỏ của Huyền Tịch tông, có tư cách gì giáo huấn ta?”
“Lỗi sư huynh, Lục thiếu chưởng môn, các ngươi đều bớt tranh cãi đi…”
Đột nhiên vài thanh âm không hài hòa phá hủy hứng trí hái thuốc của Phong Luyến Vãn, nàng hai mắt không hờn giận mị mị, hướng về phía thanh âm kia nhìn lại.
32
Phong Luyến Vãn hai tay chặt chẽ bảo vệ đầu, đôi mắt nhắm nghiền, phối hợp với ngày mưa âm trầm cùng bậc thang dài đằng đẵng làm bối cảnh, quả thực có bộ dáng quang vinh lừng lẫy anh dũng hy sinh.
33
Nàng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai âm ngoan đẩy ra cánh tay của hắn, cực nhanh lui về phía sau vài bước, thật nhanh tháo xuống dược khuông đặt ở trên thềm đá gần đó, tay phải đặt trên áo tơi bên vai trái, ánh mắt sắc bén như kiếm, cười đến không ai bì nổi: “Liền xem ngươi bộ dáng như quỷ đầu thai kia, cũng xứng chạm vào bổn cô nương?”
Lục Nhâm Giáp mâu trung hiện lên một tia khiếp sợ, tốc độ nhanh lẹ như vậy thật sự là phàm nhân sao, cho dù là Luyện Khí Kỳ tu sĩ cũng không thể thoát khỏi tay hắn.
34
Mưa rầm rầm rơi xuống, đánh vào trên lá cây to xanh biếc phát ra tiếng vang thanh thúy, mơ hồ nghe được tiếng sấm ầm vang. Bách Sát Cốc không phân rõ ngày đêm âm trầm dị thường, đủ các loại yêu thú muôn hình vạn trạng bị kinh hách chạy tán loạn chung quanh, so với quỷ ốc (*) còn giống quỷ ốc hơn.
35
Vừa rồi một chưởng kia nếu là đánh lên người phàm nhân, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hồng mâu mị mị, mũi thương đỏ sậm lợi hại nhắm thẳng vào hai người, thanh âm thuộc loại ngọt ngào ngây thơ như tiểu hài tử của Phong Luyến Vãn lúc này nghe qua có chút lạnh như băng: “Ta cùng các ngươi không thù không oán, vì sao phải giết ta?” Khuôn mặt non nớt của nàng lộ ra sát ý không chút nào che dấu, đối với những người muốn lấy mạng nàng, phương pháp xử lý tốt nhất chính là răng rắc.
36
Thân thể giống như sao băng cấp tốc rơi xuống, tiếng gió vèo vèo bên tai giống như đang tấu lên khúc nhạc thần bí, cùng với hạt mưa ẩm ướt lạnh lẽo lay tỉnh ý thức của Phong Luyến Vãn.
37
Rơi xuống nước trong nháy mắt, nước hồ lạnh lẽo mang theo linh khí nồng đậm vây quanh thân thể Phong Luyến Vãn, khiến cho nàng vì trúng độc mà thân thể nặng nề bỗng trở nên nhẹ bỗng, tinh thần phấn chấn, độc huyết trên mặt cũng bị linh khí trong nước tẩy rửa.
38
Sớm mặc một thân y phục màu tím nạm vàng, Bách Lý Không Thành nhàn nhã nằm trên nhánh cây, hai tay ôm cái ót, ngậm một mảnh lá cây lười biếng nhìn xuống hồ nước lung linh mờ ảo dưới ánh trăng, tư thế như vậy hắn đã duy trì không dưới hai canh giờ.
39
“Chúc mừng chủ nhân đột phá Trúc Cơ tầng ba!” Cà Rốt cao hứng phấn chấn bay qua vòng vo vài vòng quanh Phong Luyến Vãn. Nghe được thanh âm Cà Rốt gần ngay bên cạnh, Phong Luyến Vãn giống như nhìn thấy bảo bối một phen bắt nó ôm vào trong ngực cọ cọ vài cái, kích động cười to vài tiếng rồi luyến tiếc buông tay, nói: “Bổn cô nương nhân phẩm bộc phát nữa rồi!” Trong lòng vui sướng cực độ, đột phá Trúc Cơ tầng ba là chuyện nhỏ, mấu chốt là trong hồ nước này có bảo bối a, phỏng chừng Luyện Đan Sư toàn bộ Lam Uyên đại lục nhìn thấy nó đều sẽ điên cuồng! Càng làm cho người ta không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to là, hiện tại chủ nhân của bảo bối này chính là nàng – Phong Luyến Vãn a! Ha ha ha ha!
Tùy ý giơ giơ lên tay áo thu hồi linh khí quanh thân, hết thảy trân bảo xuất thế dị động đều dần dần biến mất.
40
“Vô nghĩa, bọn họ chọc tới ta , ta đương nhiên là muốn báo thù. ” Phong Luyến Vãn gắt gao siết chặt quyền, cười đến có chút âm hiểm, trong hồng mâu xẹt qua hàn quang khiếp người: “Đặc biệt là tên thiếu chưởng môn tên Lục Nhâm Giáp kia, lại dám có chủ ý đối với ta, xem ta có chỉnh hắn không thành hình người hay không.