41
Ba,
Hai,
Một…
“Ta đáp ứng ngươi a, ngươi muốn gì cứ việc nói thẳng ra, còn đánh cuộc cái gì a!” Mỗ Bách Lý rốt cuộc hạ vũ khí đầu hàng, vẻ mặt bi phẫn như bị bắt buộc lên núi đao xuống biển lửa, kiểm kê túi trữ vật đáng thương của mình xem còn có vật phẩm này nọ gì không, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác khác thường.
42
Nước mưa ào ào chảy xuôi nhuốm màu đỏ thẫm, bùn đất ẩm ướt lạnh lẽo, trong không khí nồng đậm mùi máu tươi của người sống, tựa hồ như khắp nơi đều tràn ngập một tầng sương mù đỏ như máu.
43
“Trúng tên có độc. ” Nhìn miệng vết thương không ngừng chảy ra máu tươi khác thường, thân là y sư Phong Luyến Vãn hơi nhíu mi nói, độc của Táng Hồn Đảo cũng không phải thứ dễ bắt nạt a.
44
Liên quan đến vấn đề nơi chữa thương của Túc Không Ly, Bách Lý Không Thành không mệt mỏi chán nản dài dòng nói với Phong Luyến Vãn suốt nửa canh giờ, nói đến sắp rách miệng cũng không thể khiến Phong Luyến Vãn lay chuyển nửa phần.
45
Hai hàng chân mày xinh đẹp của Phong Luyến Vãn nhíu nhíu, thực nữ vương hai tay khoanh trước ngực cười lạnh nói: “Sắp chết đến nơi còn không thành thật như vậy.
46
“Ha ha sư tẩu đừng đùa với ta, Hàn sư huynh nghe được nhất định sẽ mất hứng. ” Túc Không Ly dùng đôi mắt nhỏ sợ hãi nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình của Phong Luyến Vãn mà cười gượng, hướng góc tường rụt lui.
47
Nhìn biểu tình vặn vẹo trên khuôn mặt bánh bao kia của hắn, ngón tay Phong Luyến Vãn vén tóc mai bên tai, vẫn bảo trì tươi cười âm hiểm càng ngày càng sáng lạn, rốt cuộc nói đến vấn đề chính: “Đúng rồi, ngươi ở Táng Hồn Đảo nơi đó trộm hảo bảo bối gì a?” Một màn cò kè mặc cả kỳ thật đều do nàng tự ý quyết định tăng giá kia chỉ là đồ ăn khai vị nho nhỏ, bảo vật Táng Hồn Đảo mới là mục đích của nàng.
48
“Nha đầu ngươi đang làm cái gì!” Túc Không Ly vẫn chưa thể từ trong kích động phục hồi lại tinh thần, nhìn tro tàn ở dưới mặt đất dần dần bị gió nhẹ cuốn bay, thật không thể tin tưởng thứ khiến hắn thiếu chút nữa mất mạng lại bị nàng dễ dàng thiêu hủy.
49
Mưa to liên tiếp mấy ngày rốt cuộc dừng lại, mây đen thật dày trên trời cũng theo gió tán đi, lộ ra ánh nắng chiếu xa vạn trượng. Sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng mờ ảo bắc ngang bầu trời xanh thẳm, không khí trải qua nước mưa cọ rửa càng thêm tươi mát, ánh dương chói mắt khiến mọi người đã quen âm u không nhịn được đưa tay che mắt, xuyên thấu qua khe hở ngón tay tiếp nhận ánh sáng kim quang óng ánh.
50
Tiên sơn xanh ngắt tan hết sương mù, trên lá cây bụi cỏ xanh biếc vẫn còn đọng lại bọt nước trong suốt, các yêu thú bị thuần hóa cũng nghịch ngợm xuất hiện chơi đùa cùng những tu sĩ nhàn hạ.
51
“Chúng ta lại gặp nhau. ” Cũng không để ý đến Phong Luyến Vãn bởi vì Hàn Ảnh Trọng xuất hiện mà biểu hiện khiếp sợ, Lục Nhâm Giáp cách Phong Luyến Vãn không đến năm thước vững vàng tiếp đất, nụ cười kiêu ngạo khi nhìn chằm chằm cô gái trước mặt dần dần mở rộng, huyền sắc y bào rộng lớn nhanh nhẹn phiêu động, nhìn qua cũng có vài phần bộ dáng công tử phong lưu.
52
Chỉ thấy động tác trên tay của Lục Nhâm Giáp cứng đờ, hé ra khuôn mặt không tính là anh tuấn vặn vẹo khiến ngũ quan đều lệch vị trí, đương nhiên rất nhiều người đều hết sức cảm thông cho hắn, bị mất mặt xấu hổ trước nhiều người như vậy ai còn có thể tâm như chỉ thủy? Đồng dạng đối với đối phương có sát ý Lục Nhâm Giáp rốt cuộc nhịn không được, nắm cổ tay nàng siết chặt giống như muốn đem nó bẻ gãy, giận dữ mắng: “Tiện nhân, ngươi không phải chỉ có một sư phụ là Luyện Đan Sư cấp ba thôi sao, nhưng đó là sư phụ ngươi không phải phụ thân ngươi, tiểu dã loại có cha sinh không có mẹ dưỡng!”
“Ngươi nói ai là dã loại? !” Trên cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn cũng không khiến nàng có một chút sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập thịnh nộ của Phong Luyến Vãn chợt lạnh như băng, huyết mâu âm u chợt lóe lên lãnh diễm như thể muốn đem người trước mặt cắn nuốt.
53
…
Lục Nhâm Giáp —— là một tiểu dã loại!
Là một tiểu dã loại… Là một tiểu dã loại…
Là một…
Tiểu dã loại!
Mọi người bởi vì kết cuộc của âm mưu siêu cấp này mà thần trí không rõ, tất cả đều ngây ngốc ngơ ngác khiến cho hồi âm leng keng hữu lực tại sơn cốc yên tĩnh càng quanh quẩn không ngừng thật lâu vẫn chưa tiêu tan, tựa như một quả bom nguyên tử rơi xuống chỗ này, nhất thời nổ tan nát một mảnh lớn tâm lý tố chất kém của các đứa nhỏ đáng thương.
54
Cùng Lục Nhâm Giáp va chạm chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ trên đường đến Dược Các, Phong Luyến Vãn cũng không có thực để trong lòng. Dù sao nàng cũng đã sớm nghĩ ra hơn một ngàn kiểu chết cực kỳ bi thảm chuẩn bị cấp cho Lục Nhâm Giáp, chuyện chỉnh người ngày hôm nay coi như cũng nằm trong lúc tiến hành kế hoạch.
55
Từ đầu trở xuống toàn bộ đều ngâm ở trong dược thủy, dược dục so với trong tưởng tượng còn nóng rực khó chịu hơn, máu toàn thân giống như chỉ nháy mắt sôi trào, điều này khiến Phong Luyến Vãn nghĩ đến nàng không phải ngâm trong nước mà là đang ngồi trong lò bát quái luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, chẳng những thế bên dưới tầng cuối cùng của dược thủy còn kết một tầng hàn băng mỏng manh, toàn bộ gian phòng tràn ngập hànkhí màu trắng bay lượn lờ, hiện tượng quỷ dị này cho dù là khoa học gia cấp bậc cao nhất ở hiện đại cũng không thể giải thích.
56
Mộc cũng không nói lời nào, vốn là khóe môi hơi nhếch lại dần dần hạ xuống.
Nhìn biến hóa này của hắn, không ít lão giả sắc mặt đại biến, đều giật nhẹ góc áo lam y lão giả ám chỉ hắn không cần nói thêm gì nữa.
57
Không đến nửa tháng, từ vừa mới tấn nhập Trúc Cơ mãnh liệt đột phá lên Trúc Cơ tấng ba, tốc độ kinh khủng giống như hỏa tiễn này có thể khiến vô số người cả kinh từ trên ghế lộn cổ xuống đất.
58
“Chính bởi vì chúng ta không thể điều chế giải dược, cho nên bọn họ mới đưa ra điều kiện. ” Nói tới đây sắc mặt hắn rõ ràng có chút khó coi, mân mím môi, nhìn nàng ở trong lòng, đôi mắt màu lam lóe lên phân vân cùng giãy dụa,tựa hồ chuyện kế kiếp có chút khó có thể mở miệng.
59
Lúc Phong Luyến Vãn cáo biệt Mộc thì trời đã hoàn toàn sáng. Một ngày kế tiếp lại tới, thừa dịp ánh mặt trời sắc hoàng kim có khuynh hướng ngày càng nhô cao, chim chóc thức dậy vỗ cánh bay lên bầu trời, tu sĩ tỉnh ngủ lại bắt đầu một ngày mới khắc khổ tu luyện.
60
Lãng phí nửa giờ mới trở lại căn phòng nhỏ lạnh lẽo hiu quạnh kia của mình, Phong Luyến Vãn nâng cằm thận trọng suy nghĩ có nên bỏ chút thời gian học ngự kiếm hay không.