21 Đông phu nhân đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, thần sắc giận dữ nói: “Chớ nghĩ đến ngươi dựa vào danh cha ngươi là có thể ở Đông phủ ta cáo mượn oai hùm! Chúng ta dù có là thông gia, cũng không thể để một kẻ vãn bối như ngươi ở đây nói xằng nói bậy!”
Thiếu phụ không nhanh không chậm nói: “Cữu mẫu dựa vào cái gì cho là ta bôi xấu? Ta bất quá chỉ là thấy chuyện của Anh Hồng có vài chỗ không rõ, nghĩ đến hỏi cữu mẫu cho rõ ràng, tránh cho Anh Hồng sau khi chết ở dưới đất cũng không yên lòng.
22 Nhưng không đợi Đào Mặc nghĩ ra đối sách, tin tức Hách Quả Tử mang tới đã giải quyết nan đề này rồi.
“Minh hôn?” Đào Mặc sửng sốt.
*Minh hôn là người chết kết hôn, kết hôn dưới âm phủ, ở đây là bạn Đông Anh Hồng và bạn Thái Phong Nguyên sẽ kết hôn, ơ trời ơi m(_.
23 Làm người đứng đầu một huyện, Đào Mặc nhận lễ rất bận rộn. Vừa có lễ nghĩ, cũng có quà mừng.
Lão Đào nhận lấy tất thảy.
Đào Mặc vốn có phê bình kín đáo, nhưng Lão Đào đem những món lễ vật đó nhất nhất ghi vào sổ sách, sau đó dùng những món có giá trị chênh lệch không bao nhiêu mà đáp lễ, ước chừng ba bốn ngày, các khoản trong số sách đã cân bằng.
24 Đào Mặc trên dưới quan sát hắn, “Các hạ là?”
“Tại hạ Mộc Xuân. ” Mộc Xuân ôm quyền, trong sự văn nhã lại có vài phần tiêu sái, “Là người quen cũ của Lão Đào.
25 Cánh cửa mà Đào Mặc và Hách Quả Tử nhìn đến ra hoa rốt cuộc cũng mở rồi.
Mộc Xuân ra trước.
“Lão Đào đâu?” Đào Mặc hỏi.
Mộc Xuân thở dài nói: “Đêm qua chúng ta ngủ cùng giường, Lão Đào không cẩn thận ngã từ trên giường xuống…”
Đào Mặc và Hách Quả Tử co cẳng chạy vào.
26 Lão Đào và Đào Mặc sống cùng nhiều năm, chưa bao giờ phân ly, lần này ly biệt, không tránh khỏi có chút khó khăn.
Hai người dặn dò lẫn nhau trong một nén hương.
27 Đào Mặc dù nôn nóng muốn vào, nhưng cũng phải dừng bước quay người lại.
Nam tử người Lương gia chồm qua người Thôi Quýnh đang ngăn lại, xa xa ôm quyền nói với hắn: “Việc này xin đại nhân chu toàn nhiều!”
Đào Mặc trịnh trọng nói: “Bản quan đương nhiên sẽ tận lực.
28 Đó là cái bàn mà Lô Trấn Học và Đào Mặc lần đầu gặp mặt. Ngồi ở phía dưới, có thể nghe được người trên lầu bước trên thang lầu kêu kẹt kẹt.
Bốn người lần lượt ngồi xuống, Lô Trấn Học vừa lúc ngồi đối diện Mộc Xuân, “Vị này là…”
Mộc Xuân ôm quyền cười nói: “Tại hạ Mộc Xuân, là sư gia Đào đại nhân mới gọi đến.
29 Lương gia đã dời khỏi Đàm Dương huyện, không thể ở lại đây lâu, liền nhờ Lô Trấn Học dâng thư thỉnh cầu mở xét xử trước thời hạn.
Đào Mặc đối với việc lần này rất là chờ mong.
30 Đào Mặc chần chờ nói: “Cái này…”
Cố Tiểu Giáp dùng nắm đấm chợt đấm xuống mặt hài của Tôn Nặc.
Tôn Nặc bị đau nhảy dựng lên.
Ánh mắt mọi người không khỏi chú ý tới.
31 Kim sư gia không biết sự tự tin của Mộc Xuân từ đâu mà ra.
Đào Mặc quả thật lập tức tìm người nha dịch lúc trước đi thăm dò, nhưng nha dịch ngay cả nghĩ cũng không nghĩ mà nói: “Tiểu nhân biết nguyên do chuyện này.
32 “Được được được, ngươi đã muốn xuất gia, thì xuất gia đi! Khâu gia ta chỉ xem như không có một nữ nhi như ngươi!” Khâu lão gia bắt đầu nộ khí công tâm, không lựa lời mà nói.
33 Mộc Xuân đóng cửa sổ, như thờ ơ hỏi: “Nghe nói xe ngựa của Cố Xạ đã đến. ”
Đào Mặc cũng không để tâm vì sao tin tức hắn nhanh như vậy, vội gật gật đầu.
34 Đào Mặc kinh ngạc nhìn hắn.
Có lẽ nhìn cả trăm lần cũng không chán, thậm chí ngay cả trong mộng cũng không nhịn được len lén nhìn trộm trên mặt vài lần, nhưng vì sao giờ này phút này đối mặt hắn lại thấy toàn thân phát lạnh? “Lẽ nào không nên để cho… người hữu tình trở thành quyến thuộc?” Thanh âm rất nhỏ, giống như muỗi kêu.
35 Ngày thành thân của Lương Văn Vũ và Khâu Uyển Nga cuối cùng cũng định ở ngày thứ ba.
Lương lão gia còn đặc biệt đưa hỉ thiếp đến huyện nha.
Đào Mặc nhớ đến Đông lão gia, trong lòng có chút không tự nhiên, vốn muốn tìm cớ từ chối không đi, nhưng Hách Quả Tử đối với lần này cảm thấy rất hứng thú.
36 Lương Văn Vũ ngồi xe lăn, Khâu Uyển Nga được bà mai dẫn vào hỉ đường.
Lương, Khâu nhị lão ngồi tại đường thượng, một vui sướng hân hoan, một mặt trầm như nước.
37 Bóng đêm nặng nề.
Cố Xạ đẩy cửa vào phòng, lập tức nhíu mày, tiếng ngáy trong bóng đêm càng trầm hơn từ trong phòng truyền tới.
Toàn bộ gian phòng tràn đầy lan hương không ăn khớp với mùi rượu.
38 Khẩn khẩn trương trương mặc quần áo tử tế, Đào Mặc đứng ở gian ngoài, nhìn Cố Tiểu Giáp bưng chậu ra ra vào vào hầu hạ Cố Xạ rửa mặt, do dự nghĩ làm sao đi vào cáo từ Cố Xạ, chợt nghe gia đinh bên ngoài nhẹ giọng gọi Cố Tiểu Giáp.
39 Nóc nhà huyện nha quả nhiên bị thủng mấy lỗ, nghiêm trọng nhất không gì khác ngoài phòng Đào Mặc, hầu như lộ thiên.
Mái ngói vỡ rớt xuống đã dược thu dọn đi rồi, nhưng khắp nơi trong gian phòng đều có thể nhìn ra vết tích bị phá hư.
40 “Hắn thật đúng là âm hồn không tan!” Hách Quả Tử thầm nói.
Đào Mặc nói: “Được. Ta sẽ về huyện nha ngay. ”
Hách Quả Tử kéo hắn, “Thiếu gia thật muốn đi gặp hắn?”
Đào Mặc nói: “Còn không biết là vị cố nhân nào.