61 “Ngươi thật tốt, ngươi chắc chắn rất tốt. ” Nhìn sắc mặt ảm đạm của Y Vũ, Đào Mặc chỉ biết lặp đi lặp lại câu này.
Y Vũ mỉm cười lắng nghe. Trước đây hắn thân ở giữa văn nhân khách thơ, phần nhiều là những lời ca ngợi được mài dũa tinh tế, thi từ ca phú, phong nhã biết bao.
62 Đến ngày thứ hai, Hách Quả Tử phát hiện hắn lầm rồi, không phải năm người, mà là bảy người.
Cố Xạ và Đào Mặc tiên phong lên xe, còn lại Lão Đào, Kim sư gia, Tang Tiểu Thổ, Hách Quả Tử và Cố Tiểu Giáp tự sắp xếp, hai mặt nhìn nhau.
63 Đào Mặc giật mình, không biết tại sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật đáp: “Cố nhân. ”
“Cố nhân xa lạ, cố nhân quen thuộc, hay là cố nhân xen giữa xa lạ và quen thuộc?”
Đào Mặc nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: “Cố nhân xen giữa xa lạ và quen thuộc… thì phải?”
Cố Xạ từ từ xoay người.
64 Nghĩ đến lão đường đường là Ma giáo trưởng lão, sao lại lưu lạc thành kẻ hộ vệ?
Lão Đào trong lòng rất rất không vui, không lạnh không nóng nói: “Chẳng lẽ Cố công tử muốn biết pháp mà vẫn phạm pháp?”
Cố Xạ thản nhiên nói: “Động thủ là ngươi, liên quan gì ta?”
Đào Mặc nói: “Cũng không thể nói như vậy.
65 Trên đường xóc nảy, Đào Mặc lại ngủ được cực kỳ yên ổn. Lúc xe ngựa dừng lại, Cố Xạ thậm chí còn nghe được tiếng ngáy nhè nhẹ.
“Thiếu gia. ” Cửa bị nặng nề đẩy ra.
66 Lão Đào và Đào Mặc đánh xe tới bờ sông.
Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ đang dọc theo sông ủ rũ cúi đầu đi tới, thấy xe ngựa, đầu tiên là cả kinh, sau đó vui mừng nhào tới.
67 Cùng một gian phòng giống nhau, Cố Xạ ở lại khác với những người khác.
Bồn hoa được tu bổ qua, đệm chăn trên giường đều hoàn toàn mới. Bát hương đặt trên khay trà, từ từ tỏa hương thơm.
68 Cố Xạ là đệ tử của Chuy tiên sinh, cùng môn hạ của Lâm Chính Dung đã từng phát sinh hiềm khích, nếu ngay cả y cũng nguyện ý tiến cử Lâm Chính Dung, vậy thì đám người Lão Đào đương nhiên không phản đối.
69 Bệnh tình Đào Mặc có chút thất thường, sốt sốt hạ hạ, tới tới lui lui, ước chừng giày vò ba lần mới ổn định lại.
Mọi người trong huyện nha đều bận rộn người ngã ngựa đổ, thậm chí trong hạ nhân cũng đã có tin đồn nói rằng tân quan huyện sẽ không qua nổi năm nay.
70 “Ngươi muốn báo thù không?” Hắn đột nhiên hỏi một câu.
Báo thù?
Cơ thể Đào Mặc chấn động.
Ký ức như quay về thời điểm phụ thân xảy ra chuyện, trong lòng trong đầu hắn tràn ngập oán hận.
71 Lăng Dương vương?
Đào Mặc đại kinh hãi.
Tiên hoàng và Lăng Dương Vương là huynh đệ ruột cùng phụ cùng mẫu, trên phố đồn đãi Lăng Dương Vương không phục Đương kim Hoàng thượng lên ngôi, chiếm giữ Quảng Tây âm thầm mưu đồ tiến Bắc, muốn thay thế Hoàng đế.
72 Tháng ba, tiết trời trở nên ấm áp.
Đào Mặc rốt cuộc cũng cởi ra chiếc áo vừa nặng vừa dày. Lần bệnh mấy ngày trước khiến cho Lão Đào và Hách Quả Tử đều lo đến vỡ tâm, ngay cả hắn cũng không dễ chịu, nhưng phàm là có chút gió thổi cỏ lay, y phục trên người hắn luôn dày mấy tầng, thậm chí đi tới chỗ nào cũng giống như một miếng bông lăn qua.
73 Nguyên nhân cái chết của Vãn Phong không rõ.
Tiều phu khốn khổ ngồi trong lao.
Y Vũ thi cốt chưa lạnh.
Bồng Hương không biết đi đâu.
— sự loạn như ma.
74 Đàm thành không xa, thời gian từ Đàm Dương huyện đi về không quá nửa ngày. Đào Mặc dậy thật sớm, thay quan phục, để Hách Quả Tử sửa soạn tốt cho mình một phen, mới cùng Kim sư gia và Lão Đào lên đường.
75 Đàm thành có hoa đào rất đẹp, lúc này chính là lúc hoa đào nở.
Đào Mặc vén một góc màn xe lên, lẳng lặng nhìn cây đào nhô ra bên đường, xuân ý phảng phất trên cây đào không dấu hiệu lan tràn ra từ những nhị hoa đào.
76 “Thiếu gia. ” Lão Đào thấp giọng nói.
Đào Mặc rất nhanh ngồi dậy trên chiếu, ba bước thành hai chạy đến trước song sắt, ép thanh âm xuống còn thấp hơn lão, “Sao lão lại tới đây?”
“Ta đến xem thiếu gia.
77 Tri phủ bị vấn đến sắc mặt trận xanh trận đỏ. Trước khi bắt Đào Mặc, hắn phái người điều tra bối cảnh Đào Mặc, nói là xuất thân từ nhà thương nhân, hiện đã sa sút, phụ mẫu đều mất, không quen ai trong triều.
78 Càng nói về sau, Lão Đào càng thấy mệt, thấy Cố Xạ cũng có vẻ nghe lại như không nghe, đơn giản vuốt mặt đi ra ngoài, để người khác nghỉ ngơi. Lão vừa bước ra khỏi cửa phòng, liền nghe mùi cơm ngào ngạt khắp hành lang, trận trận hấp dẫn người, nhịn không được đến thang lầu nhìn xuống, chỉ thấy thực khách đầy cả sảnh đường khách điếm, đang là giờ ăn cơm trưa.
79 “Thiếu gia! Không phải người nói, đây là tâm nguyện của lão gia, nhất định phải hoàn thành sao?” Hắn kích động tiến lên, đẩy Cố Tiểu Giáp ra vài bước.
80 Đào Mặc cúi đầu, trầm tư hồi lâu, mới buồn bã nói: “Làm sao để không hỗ với bách tính?” Hắn chưa từng đọc qua kinh sử đọc qua Chư Tử Bách Gia, nhưng cũng biết từ cổ chí kim quan có thể tự vấn không hỗ với bách tính chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.