81 "Nếu đổi lại là ta, người mình ghét mỗi ngày đều lắc lư trước mặt chỉ sợ ăn không ngon ngủ không yên, suy ra, Đại phu nhân đúng là bụng lớn dung thứ được mọi thứ.
82 Bạch Chỉ hơi sửng sốt, tìm hai que trúc, gắp một con bọ cạp sống lại, Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: "Ngươi đã nói mình vô tội, vậy được, chỉ cần ngươi nuốt con bọ cạp này, ta sẽ tin ngươi trong sạch, về sau nhất định sẽ chung sống tử tế với ngươi.
83 Quả nhiên, Lí Mẫn Đức xuất hiện trong tầm mắt nàng. "Công chúa kim chi ngọc diệp, Mẫn Đức không dám phụng giá, mời Công chúa mau chóng hồi cung. " Khuôn mặt Lí Mẫn Đức không có biểu cảm gì.
84 Lí Vị Ương cười, nói: "Cửu Công chúa có gì không tốt? Bảo đệ chơi với nàng ấy một lát mà khổ sở như vậy sao?" Lí Mẫn Đức cười nhẹ, "Con cháu Hoàng thất rất kiêu căng, làm người khác chán ghét.
85 Lí Vị Ương mắt lạnh nhìn Đại phu nhân: "Mẫu thân, người tin lời của lão nô tài này sao? Bà ta hãm hại ta, bởi vì canh này tuyệt đối không có độc. " Đại phu nhân vỗ bàn đứng bật dậy: "Còn dám nguỵ biện! Người đâu, trói Tam tiểu thư lại! Ta phải thẩm vấn cẩn thận!" Hạ độc mưu hại mẹ cả, bây nhiêu đã đủ dùng đến gia pháp nghiêm khắc nhất, cho dù trực tiếp đánh chết người ngoài cũng không dám nói không đúng, cho nên hôm nay bà không tiếc bất cứ điều gì, phải để Lí Vị Ương không còn sống mà đi ra ngoài.
86 Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu biết có ngày hôm nay thì lúc trước ta cứ để lão gia dìm chết ngươi, cho ngươi đỡ tác quái!" Lão phu nhân lạnh lùng nói: "Ngươi có rảnh nói đến người khác thì không bằng trông coi con gái của chính mình cho tốt đi, một đứa hạ độc trong bát của phụ thân, một đứa dám đâm phụ thân ruột thịt, loại lỗi lầm này, chết một nghìn lần một vạn lần còn chưa đáng!" Đại phu nhân cắn răng, sau đó bà hạ quyết tâm, bà nhất định giữ lại con gái của mình, cho dù phải hy sinh Đỗ ma ma! Bà lạnh lùng nói: "Đỗ ma ma, ngươi biết tội chưa?!" Đỗ ma ma lắp bắp kinh hãi, không biết vì sao Đại phu nhân đột nhiên nói như vậy.
87 Ngụy Quốc phu nhân nghe xong, hai mắt mở to, trong lòng hoang mang: "Đại tỷ, sao tỷ có thể tin mấy tên đạo sĩ thối ấy?!" Đại phu nhân tức giận nói: "Đạo sĩ thối cái gì! Không được vô lễ với tiên trưởng! Ông ấy tới cứu ta! Hiện ta giờ ta thấy thoải mái hơn nhiều, ngực không còn đau nhức, đầu cũng không còn đau! Thần linh phù hộ! Nếu không có ông ấy hoá giải, không chừng ta đã đi đời nhà ma rồi!" Ngụy Quốc phu nhân không thể tin nổi: "Đại tỷ, rốt cuộc tỷ bị sao vậy, nói năng lung tung!" "Ngươi mới nói năng lung tung!" Đại phu nhân nhìn khắp bốn phía xung quanh, thần kinh căng thẳng, "Đừng có nói xấu tiên trưởng, bằng không ông ấy đi mất, đến lúc đó nữ quỷ lại đến thì biết làm sao!" Ngụy Quốc phu nhân quả thực không biết phải nói gì: "Đại tỷ, không có nữ quỷ gì hết, mấy người đó là đồ lừa đảo! Vừa rồi hắn nói muội là nữ quỷ, vẩy đầy máu gà với tro bụi vào mặt muội! Tỷ xem!" "Đồ lừa đảo?" Đại phu nhân lắp bắp kinh hãi, lập tức run như cầy sấy, "Nói như vậy, Ngũ di nương còn ở trong viện?! Ta mời đạo sĩ đến làm phép, như vậy nữ quỷ kia chẳng phải sẽ hận ta sao? Chỉ sợ nàng ta sẽ dùng thủ đoạn lợi hại hơn để trả thù, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Bà xốc chăn lên, xoay người xuống giường, chân trần đi khắp phòng tìm thứ gì đó.
88 Cao Mẫn cười lạnh nói: "Đầu tiên chúc mừng ngươi, rất nhanh sẽ được bay lên cao, tương lai thuận lợi ngồi vào vị trí Tam Hoàng tử phi, ngươi đúng là rất giỏi.
89 Triệu Nguyệt do dự trong chốc lát, sứ mệnh của nàng là bảo vệ một mình Lí Vị Ương, nhưng lúc chủ tử hạ mệnh lệnh, nàng phải vâng lời, cho nên lúc đó, nàng lập tức đỡ lấy Cửu Công chúa.
90 Sau đó, hắn bật dậy, kiếm đặt ngang cổ người mới tới, khuôn mặt Trác nhi biến sắc: "Điện hạ. . . nô tỳ chỉ quên cầm khay trà. . . " Vừa rồi nàng nhận được ngọc bội của Thác Bạt Chân, mừng rỡ quá đỗi, quên mất không cầm khay theo, lúc về không thể giao lại cho tổng quản.
91 "Không hẳn, không có chiếu thư của bệ hạ, bọn họ sẽ không có khả năng trở về Kinh đô. " Lí Mẫn Đức mỉm cười. Lí Vị Ương tán thành: "Không sai, trừ khi Hoàng đế hạ chiếu, bằng không người Tưởng gia đừng mong trở về, một khi trở về, chính là tội khi quân.
92 Lí Vị Ương cười nhẹ: "Muội không hiểu Đại tỷ đang nói gì, muội chỉ biết muội là nữ nhi Lí gia, phụ thân mới là chỗ dựa của chúng ta, nếu trước mặt phụ thân Đại tỷ nghiêng về phía Tưởng gia, chẳng phải sẽ làm cho phụ thân khó xử sao? Mặc kệ Tưởng gia tốt đến đâu thì tỷ vẫn là người họ Lí, điều này tỷ đừng quên!" Lí Trường Nhạc tức đến biến đổi cả sắc mặt, ánh mắt trở nên vô cùng âm tàn, phá huỷ gương mặt xinh đẹp kia, nhìn qua thật đáng sợ: "Ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi! Ngươi chờ đấy!" "Ngươi đang nói cái gì?!" Có giọng nói vang lên từ sau lưng, Lí Trường Nhạc quay đầu lại, Lí Vị Ương hành lễ: "Phụ thân.
93 Nàng nhìn Lí Tiêu Nhiên, quả nhiên thấy trong mắt đối phương lộ ra vẻ không đành lòng. Khuôn mặt Lí Tiêu Nhiên khôi phục sự thương yêu lúc trước: "Hài tử ngốc, ta nói hơi nặng lời, con cũng không thể làm chuyện ngốc nghếch như thế, nếu con thật sự không còn, chẳng phải ta sẽ thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao.
94 Lí Trường Nhạc bị nhốt vào một sương phòng, không được gặp bất cứ ai. Cho đến khi tang lễ kết thúc nàng mới được thả ra, cứ tưởng rằng chuyện này cứ thế trôi qua, ai ngờ nửa đêm bị áp giải đến Hà Hương viện.
95 Hoàng cung, Ngự hoa viênHoa tươi rực rỡ quyến rũ trải dài, phảng phất còn có hương thơm truyền đến làm lòng người say mê. Lí Vị Ương đi xuyên qua từng dải từng lớp hoa, thấy vị phi tử cao quý đang ngồi trong đình, trên mặt hiện lên nụ cười khéo léo.
96 Vừa mới ra khỏi Ngự hoa viên, Lí Vị Ương nghe thấy tiếng bước chân đến gần, không nhanh không chậm, trước sau vẫn duy gì sự thong dong trấn định. Lí Vị Ương hơi xoay người, nhìn rõ người đi tới, cười nói: "Hoá ra là Tam điện hạ.
97 Lí Vị Ương mỉm cười: "Không biết Võ Uy tướng quân lại được coi là cái gì?"Nam tử cười lạnh một tiếng: "Lí Vị Ương, ngươi quả nhiên là ăn gan hùm mật gấu, dám nói chuyện với ta như vậy!"Lí Vị Ương mỉm cười: "Nam biểu ca, biểu ca chỉ là tướng quân tam phẩm, ta lại là Huyện chủ nhị phẩm, nhìn thấy ta không hành lễ thì thôi, còn kiêu ngạo ngang ngược như vậy, biểu ca vứt hết phẩm cấp tôn ti lên chín tầng mây rồi sao?"Tưởng Nam ngẩn ra trong chốc lát, rồi lập tức cười nhạt.
98 Lí Vị Ương muốn biết, hôm đó phu nhân Tưởng Quốc công cùng Tưởng Đại phu nhân đã làm gì, nhưng lão phu nhân luôn giữ kín chuyện này, không hề tiết lộ chút nào, Lí Vị Ương không thích nhất chính là những chuyện không thể cân nhắc, khó hiểu một thời gian.
99 Phu nhân Quốc công đạt được mục đích, tươi cười dẫn con dâu rời đi, để lại những người trong phòng mang sắc mặt khác nhau. Lão phu nhân nhìn chằm chằm Lí Trường Nhạc, nửa ngày mới cười lạnh một tiếng: "Ngây người cái gì, đều trở về đi!"Mọi người ào ào cáo lui, Lí Vị Ương cùng Lí Trường Nhạc người trước người sau đi ra, sắc mặt Lí Trường Nhạc như bình thường nói lời cáo từ với nàng: "Tam muội đi thong thả.
100 Trong hỉ phòng đốt huân hương, thêm mùi hương son phấn trên người oanh oanh yến yến đầy phòng, ngửi lâu cũng làm con người ngạt thở, Lí Vị Ương nói thầm mấy câu vào tai lão phu nhân, lão phu nhân phất tay nói: "Đi đi.