21 Cuối cùng chỉ có thể hàm hồ nói một câu ‘sau này rồi tính’, bất quá so với lần thắng thắn cự tuyệt trước kia đã làm Thản Đồ thực sự cao hứng. Đương nhiên, những giống cái khác tựa hồ cũng phát hiện Tô Sách đang cân nhắc, vì thế không tiếp tục đề tài này nữa.
22 Tô Sách theo lệ cũ tỉnh lại trong phòng Thản Đồ, mà lúc mở to mắt, nhìn thấy chính là ánh mắt nhắm chặt của Thản Đồ. Tay cậu bị nam nhân nắm chặt, lòng bàn tay truyền tới độ ấm nóng rực.
23 Bên trong rất nhanh có âm thanh truyền tới, cửa nhanh chóng mở ra, Thản Đồ ôm Tô Sách vọt vào, người trong nhà cũng lập tức đóng cửa lại, lớn tiếng nói: “Nhanh lên, đặt hắn lên giường!”Phòng này có một mùi hương rất kì lạ, tựa hồ có chút cay mũi nhưng lại rất dễ chịu, ước chừng là mùi thảo dược.
24 Tắm rửa dùng một cái thùng gỗ rất lớn, cùng loại với thứ Thản Đồ lấy cho cậu tắm, bên trong là nước nóng hôi hổi, cúi đầu nhìn vào thì phát hiện nước lại có màu xanh nhạt, đại khái có tác dụng rửa sạch dược liệu dính trên người đi.
25 Lúc nói ra những lời này, trong lòng Tô Sách một mảnh mềm mại. Mấy ngày sinh bệnh cậu đã nhận ra rất nhiều điều mà trước kia tuy mình không xem nhẹ, nhưng vẫn luôn cự tuyệt.
26 Tô Sách bắt đầu hồi tưởng lại hai lần cậu bị ngất xỉu trước đó, thầm nghĩ, hẳn là bởi vì thể chất biến hóa đi… Bởi vì cậu cảm nhận rất rõ ràng, ở lần thứ hai ngất xỉu, răng nanh cậu lại càng cứng hơn một chút,Nhưng phản ứng của lần đầu cùng lần hai không giống.
27 Việc tộc trưởng phải làm kì thực rất đơn giản, chỉ cần viết tên hai người lên một tảng đá, sau đó tự tay tộc trưởng ném vào cấm địa là được. Bởi vì tất cả tộc nhân sau khi chết đi sẽ tới nơi đó, nghe nói viết tên bầu bạn ném vào trong thì lúc cặp bầu bạn chết đi, nó có thể dẫn dắt linh hồn bọn họ, để họ vĩnh viễn làm bạn.
28 Chờ đến khi yến hội chấm dứt, bầu trời loáng thoáng gợn mây, hai vầng trăng đều trốn vào trong tầng mây. Tô Sách bị xem là giống cái nên không gặp vận rủi bị ‘chuốc rượu’, nhưng Thản Đồ ở phía sau cậu bị mời tới mời lui đã uống tới mặt mày đỏ bừng.
29 Ngày hôm sau, Tô Sách vì cảm thấy ngứa ngứa mà tỉnh lại. Có cái gì đó liếm tới liếm lui trên cổ cậu, hơn nữa cảm giác quyến luyến trên động mạch làm cậu có ảo giác bị mút mạnh.
30 Trên núi gió rất lớn, Thản Đồ đi bên phía có gió che chắn cho Tô Sách, tay nắm chặt tay Tô Sách không buông, gió thổi lay động tóc hai người, thế nhưng quả thực có chút hương vị hẹn hò của người hiện đại.
31 …thực nhân điêu! Đó là thực nhân điêu!Kim sắc trong mắt Thản Đồ tăng vọt, dã tính trong cơ thể trong nháy mắt toàn bộ bộc phát, dùng tốc độ trước nay chưa từng có vọt tới trên cây, táp một phát lên con thực nhân điêu rình rậm bên phải sau lưng Tô Sách, rứt ra một khối thịt lớn cùng một nhúm lông chim.
32 Trong thôn còn có một chức nghiệp khác gọi là ‘thợ rèn’, chuyên chế tạo các dụng cụ kim loại, thu hồi các dụng cũ đã bỏ đi cùng khai thác quặng mỏ, tất cả đều nằm trong phạm vi chức nghiệp của bọn họ.
33 Tô Sách nói lại với Thản Đồ một lần, nhóm giống đực đều là những người thợ thủ công xuất sắc, phương diện này Thản Đồ cũng có thiên phú. Với khí lực của y thực dễ dàng khiêng mấy tảng đá lớn tới, bắt đầu dựa theo sự mô tả của Tô Sách mà bào dũa.
34 “…Ngày hội gì?” Tô Sách ngẩng đầu hỏi. Thản Đồ bĩu môi: “Chính là ngày hội có rất nhiều ngoại nhân tới bộ lạc…” Nói xong liền cầm thau chén nhảy dựng lên, chạy đi rửa chén.
35 Một chậu bánh chiên không bao lâu đã bị ăn sạch, Ái Quả Nhi liếm liếm ngón tay, nghiêng đầu nhìn giống cái tuấn tú: “A Sách ca ca, ăn xong rồi…”Tô Sách ngừng một chút, đưa tay sờ đầu nhóc con: “…Ân.
36 Tô Sách cũng đứng trong nhóm giống cái, Thản Đồ nhà cậu đang nắm tay cậu, khoảnh khắc Thụy Ân Tư xuất hiện thì càng siết chặt hơn, cơ hồ làm cậu có chút đau.
37 Nói vậy, nếu tất cả mọi người đều thảm như nhau thì chỉ có thể cùng chịu khổ. Chính là nếu đại đa số mọi người thực thảm, nhưng lại có một người cố tình thực hạnh phúc… Như vậy, người này ngược lại sẽ càng ‘thảm’.
38 Hỏa vũ lễ là ngày hội cuồng hoan của tất cả thú nhân, có được thú tính nguyên thủy mà bọn họ yêu thích nhất—— tìm bầu bạn cùng săn bắn trong những ngày này bị phóng đại, trở thành chủ đề của ngày lễ.
39 Tô Sách nghiêng đầu nhìn qua phía bên kia, phát hiện trước đống lửa trại cách đó không xa, thế những đã có rất nhiều người tới xem, cơ hồ vây kín cả xung quanh đống lửa.
40 Tô Sách chưa từng lo lắng như vậy. Sao cậu lại quên mất… sao cậu lại quên hỏi Thản Đồ, thú nhân bọn họ rốt cuộc sống lâu bao nhiêu? Cho dù hiện tại biết thì cũng không còn kịp.