41 Hôm sau, nhà bọn họ có một vị khách bất ngờ ghé thăm. Thụy Ân Tư tới. Lúc này vừa lúc Thản Đồ cùng Tô Sách thức dậy không bao lâu, bởi vì đêm qua làm lụng quá vất vả nên thắt lưng Tô Sách có chút bủn rủn… Loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên.
42 Thụy Ân Tư nghĩ nghĩ: “Không có. ”Tô Sách có chút thất vọng cúi đầu, cậu còn tưởng giống cái này thường xuyên đi tới các bộ lạc khắc, hẳn có thể sẽ gặp học trưởng… Chẳng lẽ, học trưởng không tới thế giới này thật sao? Nếu thật là vậy thì rất tốt, chính là——Hai người ngâm cùng một suối nước nóng, mình bị xuyên tới đây, học trưởng thật sự có thể thoát khỏi vận rủi này sao? Mặc dù đối với cậu mà nói thì có thể xem là may mắn.
43 Đương nhiên, Thụy Ân Tư được Tạp Mạch Nhĩ cho vào phòng, bất quá là Tô Sách ra mở cửa—— ngoài ý muốn, bên cạnh Thụy Ân Tư không có bất kì ai khác. Tuy Tô Sách rất muốn rời đi để hai người có thể một mình ở chung, nhưng dưới ánh mắt khẩn cầu của Tạp Mạch Nhĩ, Tô Sách vẫn ở lại.
44 Sáng sớm hôm sau, mọi người đều tụ tập ở quảng trường trước tế đàn. Tộc trưởng Tát Tháp cùng các người phụ trách của các bộ lạc khác đứng trước pho tượng thần thú, nhóm giống đực quyết định tham gia ngày du săn liền mang theo đồng bạn của mình tiến tới trước, vẻ mặt thực kiên định.
45 Không biết chạy bao lâu, Thản Đồ đột nhiên giảm tốc độ, cơn gió từ mạnh mẽ dần dần trở nên ôn hòa, Tô Sách lấy tay che kín mặt, đến khi Thản Đồ hoàn toàn dừng lại, không khí xung quanh đã khôi phục bình thường.
46 Thấy Thản Đồ an toàn giết được cự ngạc đầm lầy, Tô Sách hơi an tâm, thở dài, ngồi bệch xuống đất. Thản Đồ lắc đầu, ‘phi phi’ phun máu loãng trong miệng ra.
47 Ngày hôm sau hai người dậy rất sớm, ánh mặt trời chiếu vào hai người ôm nhau, không khí có vẻ vô cùng yên ắng. Thản Đồ đã biến thành hình người, trong khu rừng này nhiệt độ sáng sớm cùng ban đêm chênh lệch rất lớn, y nhìn Tô Sách đang nằm gối lên đùi mình, đưa tay lau mồ hôi cho cậu.
48 Hồ này rất lớn, so với hồ nước bọn họ dừng chân trước đó chênh lệch một trời một vực, thoáng nhìn qua cơ hồ không thấy được ranh giới rõ ràng—— phải biết, sau khi trải qua quá trình cải tạo của thế giới này, ánh mắt Tô Sách so với lúc trước không chỉ mạnh hơn một chút.
49 Thản Đồ phi thường nôn nóng, y làm sao còn lo lắng tới ca ca hay không ca ca gì nữa, ôm lấy Tô Sách một đường lao về bộ lạc——Trạng thái hình người không chạy nhanh bằng sư tử, chính là Tô Sách đang hôn mê, căn bản không có khả năng trụ vững trên lưng y trong hình thái kia, y chỉ có thể cố gắng tăng tốc… mau lên, mau lên chút nữa!Cũng may lần trước đã đi qua một lần, Thản Đồ đối với con đường này cũng quen thuộc hơn, dưới cố sức lao như điên của y, rốt cuộc vẫn lấy tốc độ không kém hơn bình thường bao nhiêu lao vào bộ lạc.
50 Thản Đồ hơi khựng một chút, thực nghi hoặc nói: “Chính là, này là Tạp Mạch Nhĩ nói a. ”Tô Sách đã không biết nên phản ứng thế nào, cậu ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “…Tạp Mạch Nhĩ nói?”Thản Đồ gật gật đầu: “Đúng vậy, mới nãy Tạp Mạch Nhĩ tới xem cho ngươi!” Y đột nhiên nhớ tới trước kia A Sách từng nói tới chuyện cậu không thể sinh đứa nhỏ, nghiêm nghị nói: “A Sách, ta đã nói mà, giống cái sẽ sinh đứa nhỏ.
51 Ngay lúc ngốc ba ba Thản Đồ khẩn trương hề hề vội đến vội đi, thời gian liền trôi qua rất nhanh. Bất tri bất giác thế nhưng đã tới ngày cuối cùng của ‘ngày du săn’, nhóm giống đực ra ngoài săn bắn trong hôm nay phải mang túi mật của mục tiêu trở về, nếu không sẽ bị xem là thất bại.
52 Trong buổi tối cuối cùng của ngày du săn, chuyện xảy ra đủ làm Tô Sách mở rộng tầm mắt. Vừa rồi gần như tất cả giống đực—— Thụy Ân Tư là một giống cái nên nhìn qua có chút lỗ hổng—— nộp túi mật lên, tộc trưởng Tát Tháp cùng những đầu lĩnh khác cầm một khúc gỗ lớn chia nhau ra khuấy đều các chậu mật lớn.
53 Tô Sách nhìn bóng dáng cao lớn đứng ngược chiều ánh sáng, tướng mạo vẫn anh tuấn như vậy, chính là so với trước kia hơi đen hơn một chút, thân hình dường như cũng cường tráng hơn một chút.
54 Học trưởng không phải người biết nói dối người khác… Ít nhất lúc đối mặt với cậu là vậy, vì thế tuy anh đã cố gắng kể lại mọi chuyện thực tự nhiên, nhưng Tô Sách vẫn nhận ra học trưởng có chút dấu diếm.
55 Sau khi ăn xong, ánh mặt trời có chút nóng rực. Thản Đồ lo lắng cho cơ thể Tô Sách, liền ôm cả cậu cùng ghế dựa vào phòng, đặt vào cạnh tường ở phòng khách lớn.
56 Động, động? ?Thản Đồ cứng nhắc không hề động đậy bàn tay, cảm giác lòng bàn tay giống như bị đá hai cái, tuy đối với y mà nói là rất nhẹ, nhưng kì thật bộ dáng rất có lực…Đây là cái gì…Thản Đồ hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tô Sách, trên mặt là thần sắc kì diệu rất khó hình dung.
57 Tô Sách đột nhiên bừng tỉnh, Thản Đồ tự nhiên rất nhanh phát giác cậu khó chịu, nhất thời giận dữ, ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng——Nhưng Tô Sách đè miệng y lại, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống.
58 ***thất thốn: là vị trí yếu ớt nhất trên cơ thể loài rắn*****Tô Sách nhìn Dương Hàn cười một cái, lại nhìn về phía Thản Đồ. Thản Đồ đứng lên, đi qua mở cửa.
59 Sau đó A Nhĩ Sâm lại biến về hình xà cho Dương Hàn vuốt ve chơi đùa, mãi đến lúc A Nhĩ Sâm phải lên núi đi săn mới dừng lại. Dương Hàn định đi cùng A Nhĩ Sâm nhưng bị Tô Sách cản lại… Dù sao với thân thủ hiện tại của Dương Hàn, muốn giúp đỡ A Nhĩ Sâm là chuyện không có khả năng.
60 Thản Đồ trong nháy mắt đã nhảy dựng dậy, nhưng cơ hồ ngay lập tức, y nhớ ra Tô Sách còn nằm trong lòng ngực mình, trong lúc nhất thời liền luống cuống, một bên lo lắng, một bên không dám có xíu động tác mạnh nào.