41 Đẳng-Nhất-Lôi nhìn trong bóng đêm, thấy có bóng người mặc đồ dạ hành từ bên trong phi thân ra. Cổ-Kim-Phiêu toan tới cản lại bỗng nghe người kia gọi lớn:-Ta là Kim-Địch Tú-Tài đây! Bọn ngươi có dám rượt theo chăng?Bọn người đều muốn bắt sống Dư-Ngư-Đồng để banh thân xẻ thịt nên dĩ nhiên đời nào chịu bỏ qua, bèn rượt theo bén gót.
42 Văn-Thái-Lai về lại khách điếm, thấy Lạc-Băng đã thay y phục dạ hành, giắt binh khí trong người đầy đủ. Vừa nhìn thấy bóng chàng, nàng vui mừng reo lên:-Sao mình lại lén bỏ đi một mình mà chẳng nói với ai tiếng nào vậy? Văn-Thái-Lai cười đáp:-Tại thấy mình ngủ ngon nên anh không nỡ đánh thức!Lạc-Băng hỏi:-Anh có dò được tin tức gì không?Văn-Thái-Lai đáp:-Anh gặp thập-tứ đệ làm hòa thượng.
43 Hai kỵ-mã Duy phi ngựa đến trước mặt Mộc-Trác-Luân nói:-Triệu-Huệ cho sứ giả tới nói chuyện. Mộc-Trác-Luân liền cho vào. Sứ giả là một người mặt mũi sáng sủa, tên Hoa-Nhĩ-Đạt, có bốn viên dũng tướng đi theo hộ vệ.
44 Vệ-Xuân-Hoa cùng với Thạch-Song-Anh lãnh nhận công tác của Trần-Gia-Cách giao phó tới Bắc-Kinh để dò xét tình hình. Hai ngày đầu chẳng có động tịnh gì cả.
45 Trong khi đó, tại tổng hành dinh của Triệu-Huệ, Trương-Siêu-Trọng bàn:-Một trong hai điều mà Hoàng-Thượng chỉ thị cho tôi làm là làm sao bắt được đứa con gái kia về.
46 Bốn tiểu đội đi đến tối mới trở về. Ba đội về tay không. Chỉ có một đội đem về một người Hán. Dư-Ngư-Đồng bỗng thấy ngẩn người ra khi nhận ra người đó chẳng phải ai xa lạ, chính là Lý-Mộng-Ngọc.
47 Nhắc lại Tiêu-Thanh-Đồng sau khi đại thắng quân Thanh, bỗng sinh bệnh, thổ huyết, đang đêm lại đột ngột bỏ đi một mình. Lòng Tiêu-Thanh-Đồng tự dưng cảm thấy lạnh lùng, buồn bã không biết mấy.
48 Thiên-Sơn Song-Ưng phóng ngựa phi như bay, không dám chậm trễ. Hai người vốn ở chốn sa mạc lâu năm nên hiểu rõ bầy chó sói hung dữ kia vô cùng. Một khi chúng đói đi tìm mồi, bất luận người nay bất cứ loài thú nào không may bị chúng rượt theo đều trở thành mồi ngon, vô phương cứu chữa.
49 Trương-Siêu-Trọng biết phe Trần-Gia-Cách phát hiện được điều gì bí mật nên giả vờ đi lấy củi, chạy qua chạy lại, liếc mắt nhìn trộm một cái. Thấy toàn là chữ Duy, Hỏa-Thủ Phán-Quan thất vọng vô cùng.
50 Nhắc lại Trương-Siêu-Trọng và Quan-Đông Tam-Ma, sau khi nhìn thấy đàn sói rượt theo Trần-Gia-Cách, Tiêu-Thanh-Đồng và Hương Hương công chúa thì trong lòng hết sức vui mừng.
51 Trương-Siêu-Trọng và Quan-Đông Tam-Ma cỡi ngựa đi suốt đêm thật là thoải mái, không còn phải sợ bị sói rượt nữa. Đến canh ba, bỗng nhiên bên đường có một bóng người vụt qua nhanh như chớp, đi thẳng vào bên trong một cái nhà mồ.