21
Chỉ là ký ức.
Cửa vừa đóng, Kazuya liền quay ra nói với người trước mặt, “Jin, em muốn anh. ”
Lời chưa dứt, tay Kazuya đã bắt đầu cởi bỏ những nút áo.
22
Nhật ký của Jin
Ngày 22 tháng 3 năm 2012. Thời tiết: nhiều mây
Đứng trên sân khấu giải thưởng của viện hàn lâm Nhật Bản, đối mặt cùng những tầng sáng chớp nhoáng, mắt hướng về khán đài cùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tai nghe bao lời ca tụng tôn vinh, trên môi tôi vẫn nhất nhất một nụ cười, lặng nhìn các vị khách quý đang tán thưởng không ngớt.
23
Nhật ký của Jin.
Ngày 4 tháng 7 năm 2013. Thời tiết: mưa rào.
Kazuya, hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi chín của anh. Hồi sáng, Pi và mẹ gọi điện kêu anh về nhà ăn tối.
24
Ngày 8 tháng 11 năm 2013. Năm giờ sáng.
Pi mệt chết đi được. Cái loại mệt mỏi ấy dường như đã ẩn mình trong hắn rất nhiều năm rồi. Rốt cuộc ở một khoảnh khắc lơi lả, nó bùng nổ như quả bom đã hẹn giờ từ trước.
25
Mạt đông năm 2013.
Từ hôm Jin được cứu trở về khỏi bàn tay tử thần, mỗi lần Pi nhìn đến gương mặt thằng bạn mình, nét bi thương sầu muộn của ngày trước đã biến đâu mất.
26
Bức thư đầu tiên đề ngày 23 tháng 3 năm 2012.
Gửi đến Akanishi Jin.
Chú Jin,
Chú khỏe chứ ạ? Đây là lần đầu tiên cháu viết thư cho chú, thế nên có hơi vội vàng.
27
Tháng 12 năm 2013, trời vắng tuyết.
Căn nhà trọ cũ kỹ kiểu truyền thống tọa lạc bên bờ biển tĩnh lặng. Âm thanh của những đợt sóng nhấp nhô xô đẩy nhau, tiếng chim hải âu bay liệng giữa trời, cùng tiếng vỗ vào bờ đá của biển cả, hết thảy như hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng riêng biệt từ thiên nhiên, có phần hiu quạnh và u buồn.
28 Jin sẽ không bao giờ âm thầm ngồi một chỗ, đợi chờ người ấy nữa. Cái gọi là hi vọng, mỏng manh tựa vầng sáng nhàn nhạt cuối trời, nhưng cũng đào sâu tính nhẫn nại trong hắn.
29
Ngày 7 tháng 1 năm 2014. Ngày giá lạnh.
Jin đứng đợi Uchi trong phòng nghỉ dành riêng cho các cầu thủ. Bên ngoài ồn ào tiếng phỏng vấn của bao phóng viên và đài truyền hình.
30
Hai mươi tuổi, tôi rốt cuộc có chút thời gian rảnh rỗi để bay đến thăm chú Kazuya và chú Jin ở California.
Tôi vẫn luôn lo lắng cho bệnh tình của chú Kazuya, nhưng xem chừng mấy năm nay, mỗi lần bọn tôi nói chuyện điện thoại, giọng điệu chú ấy đều rất vui vẻ.