161 Vốn dĩ là muốn lấy cớ, đem bạc thiếu hụt mấy năm nay lấp liếm qua, nhưng không nghĩ tới bản thân ngược lại còn bị lừa mất một số tiền, tất cả quan viên ở đây tâm tình đều có chút phức tạp, vì thế trên bàn cơm cũng trầm mặc hẳn lên - Cũng không ai dám nói thêm gì nữa, bằng không ai biết chừng phía trước còn có cạm bẫy gì đang chờ.
162 "Được được được, ăn cơm a. " Không dự đoán được sẽ thuận lợi như thế, bà mai vui vẻ nói, "Vậy ta trở về hỏi Lưu bang chủ một chút, chờ chọn ngày xong lại đến mời chư vị.
163 Thiên Nhai Hải Các cách thành Đại Côn không xa cũng không gần, ra roi thúc ngựa ước chừng ba bốn ngày thì có thể đến nơi, mọi người hẹn sáng sớm hôm sau thì xuất phát, nói với người bên ngoài là ra ngoài giải sầu.
164 "Thế nào, chẳng lẽ còn không nguyện ý?" Thấy hắn tựa hồ có chút do dự, Hải Hoa nương bất mãn nói.
Ôn Liễu Niên có nề nếp, thành thành thật thật nói: "Đa tạ ý tốt của các chủ, chỉ là phận làm con, tất nhiên phải tuân thủ nghiêm ngặt đạo hiếu.
165 "Cha ngươi tuy nói là mọt sách, làm việc coi như sảng khoái, điểm ấy ngươi ngược lại là không học hỏi được. " Hải Hoa nương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, kêu gọi mẹ nuôi cũng không gọi, kêu ngủ lại cũng do do dự dự, khiến người ta nhìn thấy trong lòng thẳng xúc động.
166 "Hay là để ta vào gọi bà bà ra?" Hải Hoa nương hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu, nhìn dáng vẻ Thạch bà bà, rõ ràng là biết được vài chuyện, nhưng kiêng kị ai đó nên mới không dám nói, ép không được.
167 Bên trong Thiên Nhai Hải Các, đa phần đều là nữ tử mười bảy mười tám, bình thường quanh năm suốt tháng đều không nhìn thấy được một nam tử, thấy Triệu Việt và Ôn Liễu Niên thì đã là sợ hãi than, thì đừng nói là minh chủ võ lâm Thẩm Thiên Phong.
168 Sau nửa canh giờ ngắn ngủi, hoa 'không biết đường về' trong Thiên Nhai Hải Các bị nhổ sạch sẽ. Hải Hoa nương hỏi Diệp Cẩn: "Thứ này có giải dược không?"
"Hoa này không có độc, cũng không gây tổn hại gì.
169 "Cái gì?" Nghe A Quý nói xong, không chỉ là Lưu Hướng Nam, ngay cả Lưu Uyển Chi cũng hơi kinh ngạc.
"Thiên chân vạn xác a lão gia tiểu thư, ngay cả dây đỏ cũng treo đầy nhà rồi, còn tìm thợ may làm xiêm y.
170 Có đoàn người Thẩm Thiên Phong ở trong nhà, Lưu Chấn Uy cũng hơi thu liễm một chút, tuy nói vẫn là cố ý muốn thành thân với Tiểu Linh Tử, nhưng cũng không tiếp tục sốt ruột xử lý việc vui, chỉ ở sau viện tìm một tòa nhà yên tĩnh cho nàng ở.
171 Giao nhân: người cá
***
"Cơ quan trong tháp Bạch Ngư này rất nhiều, nếu cô nương muốn tìm đồ, chỉ e là không dễ. " Ôn Liễu Niên nói, "Nhưng nếu có chúng ta từ giữa tương trợ, hẳn là sẽ dễ dàng hơn một chút.
172 Tuy nói cơ quan trong tháp Bạch Ngư rất nhiều, nhưng đối với Thẩm Thiên Phong mà nói, tất nhiên không phải là vấn đề lớn. Vô Ảnh theo sát phía sau hắn, hai người từ trên đỉnh tháp tìm xuống, thấy chung quanh đều là mạng nhện tro bụi, còn có vài bàn ghế cũ nát, tựa hồ cũng không có quá nhiều dị thường.
173 "Ai đi truyền tin?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Ta !" Vật biểu tượng đồng loạt giơ tay.
Vô Ảnh đoạt lấy phong thư, nhét vào trong lòng lập tức chạy - Nếu không tìm cơ hội chuồn ra cửa, chỉ sợ tóc cũng vì sầu mà rụng một nửa.
174 Vài ngày sau, toàn bộ người Lưu gia đều được hạ táng, cái tên Sa Hà bang cũng triệt để biến mất ở trong giang hồ. Dân chúng khi đi ngang qua nhìn thấy tòa nhà đổ nát, cũng khó tránh khỏi thổn thức vài câu thế sự vô thường, môn phái đã từng hiển hách nhất thời, bỗng dưng lại gặp tai họa như vậy, cũng không biết là ai độc ác như thế, ngay cả già trẻ lớn bé cũng không buông tha.
175 Như trong dự kiến, sau khi nghe được câu 'Giáp mặt xin ban thưởng vẫn nhanh hơn', Diệp cốc chủ trong nháy mắt lập tức xù lông, mặc dù là trì độn như Mộc Thanh Sơn, cũng biết được tựa hồ có chỗ nào không quá đúng, vì thế lặng lẽ nhích lại gần Thượng Vân Trạch, để tránh bị hại cùng vô tội.
176 Bởi vì thân phận A Khám đặc thù, bề ngoài lại quá mức khác người, tất nhiên không tiện lộ diện ra bên ngoài, cho nên chỉ có thể ngày ngày chờ ở trong Ôn phủ, chưa đến hai ngày thì bắt đầu khó chịu, gặp ai cũng bày ra tư thế muốn phun lửa.
177 Sáng sớm mùng một, Ôn Liễu Niên thay một bộ y phục mới, cao hứng phấn chấn tính toán theo ám vệ cùng nhau ra ngoài thả ngỗng, nửa đường lại bị Ôn phu nhân kéo lại.
178 Sau ngày mười lăm tháng giêng, song thân Ôn gia liền trở về Giang Nam, Chu Mộ Bạch đi theo thương đội cùng nhau lái thuyền rời bến, nói là muốn thăm vài bằng hữu.
179 Đoạn Bạch Nguyệt chiếm cứ Đông Hải đã lâu, Sở quân đối với chuyện này tất nhiên không có khả năng một chút cũng không đề phòng. Nhưng trước khi Sở Uyên và Thẩm Thiên Phàm dẫn đại quân đến, Sở Hằng cũng không nguyện hao tổn binh lực đến chống lại, bởi vậy tuy nói cũng xuất binh, nhưng tinh thần đánh chiến cực kỳ sa sút, công không vào thành thì thôi đi, mỗi ngày chỉ là ở bên ngoài người rống ngựa hí kêu to một phen, rồi qua loa thu binh, sợ sẽ đánh nhau thật, phó tướng đều là tâm phúc phụ tử Sở thị, tất nhiên cũng biết nên phối hợp như thế nào, mới có thể đem cảnh này diễn tốt nhất.
180 Chiếc thuyền hai người đang ngồi này là muốn đi về phía Nam Dương làm mậu dịch, dài hơn bốn mươi trượng, rộng hơn mười trượng, đồ án trên thân thuyền cực kì phức tạp nhưng rất khí phái xa hoa, trên dưới có ba tầng người đến người đi, vào ban ngày náo nhiệt giống như đang ăn tết.