1 “Không thể chịu được thì về nhà ở với con đi, có biết hiệu suất tháng này của cậu bao nhiêu không hả? Reng, reng!” Giọng nói của chủ nhiệm giống như đồng hồ báo thức rung vào sáng sớm, chấn động khiến hai mắt Thần Mạt choáng váng, tay chân không biết để đâu mới tốt.
2 Quả thật, vai diễn công trong tác phẩm tiêu biểu của nhóm Côn Trùng cùng với đại hiệp Hiên Vân được khen không dứt miệng, thậm chí có một ít công quân ngượng ngùng (Cái từ này thật sự có thể chứ?) nói rằng hy vọng một ngày kia có thể cùng đại hiệp Hiên Vân hợp tác, phối chung một tác phẩm đam mỹ cường cường xuất sắc kính dâng cho mọi người.
3 Kỹ năng đầu tiên là dựa vào bản thân, ăn mặc không lo.
Thần Mạt cũng biết những lời này, cậu vẫn luôn muốn hướng về đảng kỹ năng xuất phát. Thế nhưng tiền tài bên cạnh cậu không nhiều lắm, không có cách nào khác để rèn luyện mình thành nhân tài vĩ đại.
4 Đại hiệp Hiên Vân: ……. Cậu thất nghiệp?
Dịch Hiên Vân ngồi một mình trong phòng làm việc, ảo não với máy tính không thôi. Có phải, anh rất hung dữ với đồ đệ không, không được, như vậy không xứng với cái chức sư phụ.
5 Tiết mục ngắn rất đơn giản, học sinh tiểu học đều gặp qua. Đơn giản là kiểu nội dung “Tám trăm đội quân gương mẫu chạy đến sườn núi phía bắc” nhưng Thần Mạt đọc không nổi nữa, đầu lưỡi giống như đang thắt nơ bướm, không tìm được phương pháp tháo ra.
6 Tóm lại, cậu chàng Thần Mạt không ngừng kiên trì và cố gắng, mặc dù tàn phá không ít người qua đường vô tội (thắp nến vì lão Trương) nhưng tốt xấu gì, cậu cũng giao ra được bản phô âm thanh.
7 Trải qua ba tuần lễ, hậu kỳ quân trong sự nhớ mong mỗi ngày của Lũ Tỷ đã giao ra thành phẩm. Cô đem loạt thành phẩm gửi cho các bạn nhỏ, còn lại chút công tác kết thúc đều giao cho cô nàng tuyên truyền đi đối phó.
8 chuyện đã qua một tháng, thời gian đã chứng minh ánh mắt của Lũ Tỷ và đại hiệp Hiên Vân rất chuẩn, Mạt Mạt chỉ cần một lần đã nổi tiếng.
Rất nhiều thơ chúc mừng từ khắp nơi bay đến, phòng làm việc của bọn họ lại thêm một CV phấn hồng.