141 Chuyện Thanh Cầu đã tạm hoãn lại một thời gian, Hải Ưng bị thương khá nặng, còn chưa chờ Sở Uyên ban rượu độc thì đã trút xuống một hơi cuối cùng. Công việc còn lại thì giao cho Hướng Liệt xử lý, Ôn đại nhân từ khi đến Vương Thành cho đến giờ vẫn luôn bận rộn chưa nghỉ được ngày nào, cuối cùng là có một khoảng thời gian rảnh rỗi thật dài.
142 "Đang nói chuyện gì vậy?" Ôn phu nhân vừa vặn bưng một đĩa điểm tâm bước vào, "Mau nếm thử xem, vừa làm bánh hành chiên. "
"Mẫu thân. " Ôn Liễu Niên đỡ nàng ngồi xuống, "Vài ngày trước con nghe nói người muốn quyên góp một chỗ Phật đường, thế nào rồi?"
"Đã thương nghị qua với trụ trì Phổ Chiêu tự trong thành rồi, cũng đã phái người đến Giang Nam chuẩn bị.
143 "Nếu thật sự tình đồng phụ tử, sao từ ngày xảy ra chuyện cho tới nay, cư nhiên ngay cả một lần lộ mặt cũng chưa thấy qua?" Ôn Liễu Niên nói, "Đừng nói là người thân, cho dù là dân chúng bình thường trong Vương Thành, gặp được ở trên đường cũng biết phải ân cần hỏi thăm một câu.
144 Bên ngoài Ôn phủ từ lâu đã có một đống dân chúng vây quanh, chờ xem náo nhiệt. Khoảng cách giờ lành còn có một trận, Mộc Thanh Sơn phân phó quản gia chuẩn bị nước trà cùng hạt dưa bánh kẹo cưới, còn chưa kịp mang sang đi phân phát cho mọi người, liền nghe góc đường đã truyền đến một trận tiếng ồn: "Đến rồi đến rồi, Ôn đại nhân cùng Triệu đại đương gia đến rồi !
"Đến rồi? Mộc Thanh Sơn ngoài ý muốn, thời gian cũng đã tính tốt, sao lại đến sớm như vậy.
145 "Không thì lại lấy thêm một ly?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt uống một hơi cạn sạch rượu giao bôi còn lại, rồi sau đó nâng cằm hắn lên, triền miên uy nửa bôi qua: "Như vậy cũng giống nhau.
146 Tiểu Vũ: mấy chương này cho mấy nàng soi hint của Sở Uyên x Đoạn Bạch Nguyệt đã luôn ❤
***
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bên trong phòng ngủ, Triệu Việt đang chờ hắn.
147 Thẳng đến khi bên ngoài trời tối mịt, Triệu Việt mới trở về, Ôn Liễu Niên đang nằm sấp ở trên bàn ngủ gật.
"Sao lại ngủ ở đây. " Triệu Việt ôm hắn lên, "Cũng không sợ cảm lạnh.
148 Chạng vạng, Triệu Việt cùng Ôn Liễu Niên một đường trở về nhà, trong tay còn ôm một trái dưa hấu to.
"Nhanh đến phòng bếp cắt ra. " Ôn Liễu Niên vui sướng.
149 Nhiều lần cam đoan, sau khi xác định chuyến đi sẽ không có nguy hiểm, Ôn Liễu Niên rốt cuộc tạm thời thả tâm. Sau khi rời khỏi chỗ ở Vân Đoạn Hồn lại không trở về Ôn phủ, mà là một mình ra ngoài thành đi dạo, một mình ngồi ước chừng hơn nửa giờ, ngắm phong cảnh ngẩn người.
150 Bên trong Ôn phủ, hai hạ nhân đang đầy mặt lo lắng.
"Đại nhân ngồi ở đây cũng gần một canh giờ rồi?"
"Cũng không phải, cơm cũng không ăn được hai muỗng, liền vào trong đình này ngồi, cũng không thấy nói chuyện.
151 Vốn tưởng rằng phải tách ra hai năm, nhưng không dự đoán được có thể cùng đến Đông Hải, Ôn đại nhân tâm tình rất là sung sướng, cơ hồ ngay cả đi bộ cũng muốn bay lên.
152 Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, dùng sức lười biếng duỗi eo.
Bờ biển gió lớn, thời tiết cũng lạnh, cho nên càng lộ rõ ổ chăn ấm áp mềm mại, thoải mái đến động một chút cũng không muốn động.
153 Lúc vừa mới bắt đầu, Sở Hằng còn từng đau đầu suy nghĩ phải ứng đối vị đệ nhất tài tử Đại Sở trong lời đồn này như thế nào. Vốn tưởng rằng phải phí một phen công phu, nhưng không dự đoán được sau khi đến đối phương hỏi cũng không hỏi chuyện quân bị, thậm chí cũng không quá để bụng với Đoạn Bạch Nguyệt trong thành Mộc Dương, cả ngày cũng không biết đang làm cái gì, ngược lại là Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn, thì thường xuyên tới quân doanh thị sát một phen.
154 "Đại nhân không nguyện ý?" Đọan Bạch Nguyệt hỏi.
Tất nhiên là không nguyện ý a ! Ôn Liễu Niên liều mạng lắc đầu. Ám vệ cũng ở một bên hát đệm, đại nhân nhà ta bình thường đều là xem nó như là nhi tử ! Nếu là không chịu trả, vậy chúng ta đành phải cướp !
Đọan Bạch Nguyệt lại 'Không chút để ý' nói: "Nghe nói Hoàng thượng thường xuyên giữ Ôn đại nhân ở lại ăn cơm?"
Đó là tất nhiên.
155 Bởi vì ba con Hồng giáp lang kia chỉ cần vừa rời khỏi kim giáp lang, thì là bộ dáng vùi đầu khổ não sống dở chết dở, còn không ăn không uống. Vì đề phòng vạn nhất, Đoạn Bạch Nguyệt đành phải để Ôn Liễu Niên tạm thời mang trở về - Bằng không nếu là thật sự bị bệnh, vậy chỉ sợ mình lật hết Tây Nam, cũng không tìm ra được mấy con khác.
156 Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Liễu Niên liền đến phủ Vương gia. Sở Hằng vốn dĩ đang định đến quân doanh thị sát, thì nghe quản gia đến báo, liền nhíu mày hỏi: "Có nói là đến làm gì không?"
"Không có, tiểu nhân cũng không tiện hỏi.
157 "Không biết đại nhân có diệu kế gì?" Thượng Vân Trạch hỏi.
"Kỳ thật cũng không phức tạp. " Ôn Liễu Niên nói, "Khi chúng ta mới tới thành Đại Côn, dựa theo lời nói cử chỉ lúc ấy của Sở Hằng, hẳn là muốn chúng ta ra ngoài biển nhìn một cái.
158 "Hành động. " Đoạn Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
Vô Ảnh nhét hết kẹo đậu phộng trong tay vào miệng, rút ra hai thanh đoản đao liền xông ra ngoài.
Loại chuyện đánh nhau này, nhất định phải xông vào đầu tiên mới đã nghiện !
Trên mặt biển tối đen một mảnh, thủ lĩnh quân địch cũng không có khả năng sẽ nhìn thấy Thẩm Thiên Phong, đợi đến khi cảm nhận được, thì trên cổ đã là một trận ý lạnh.
159 "Không phải nói qua lại nhanh nhất cũng phải hai tháng, sao lại. . . " Ôn Liễu Niên nhìn hắn, vẫn cảm thấy mình giống như là đang nằm mơ.
"Lần này sư phụ vẫn chưa mang ta đến Lạc Anh đảo, mà là ở một đảo nhỏ không có người ở Đông Hải.
160 Xế chiều, phủ Vương gia phái người đến đây, nói là trong nhà đã bày xong yến hội, quan viên địa phương cũng đã tới, mời chư vị một đường qua đó dự tiệc.