121 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
122
"Cho dù tiêu phí linh thạch tương đối nhiều, nhưng vẫn rất hữu dụng", Kỳ Tĩnh nói, "Cái này Charles gặp may rồi. "
"Đúng vậy", Ninh Hữu gật đầu, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, "Chỗ anh còn có linh thạch linh tinh không?"
"Có, làm sao vậy?"
Ninh Hữu cười một chút, lộ ra một hàm răng trắng, "Con thỏ trắng kia đã ăn no căng rồi, cũng nên đổi cu li thôi.
123
Chỉ là lúc này đã không còn kịp rồi.
Ninh Hữu chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, liên hệ giữa hai người bọn họ đã trở nên dị thường mơ hồ. Nhìn về phía Kỳ Tĩnh, lại phát hiện anh đã nửa quỳ ở trước mặt Thiếu Thành chủ kia.
124
"Ngươi đừng xúc động!", Bạch Đan Phượng vội vàng hô.
Ninh Hữu lại chỉ kêu lên một tiếng, chủy thủ trong tay ngay trước khi tới gần trái tim liền ngừng lại ở giữa không trung, trái tim nhảy bùm bùm cực nhanh.
125
Hết thảy biến cố trước mặt, Charles nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
"Thượng đế của tôi ơi, cái đồ khốn nạn Thiếu Thành chủ kia cứ như vậy mà bị chính gã hố chết?"
"Chẳng qua cũng chỉ là tự làm tự chịu mà thôi", Bạch Đan Phượng hiển nhiên là xem cực kỳ vui vẻ.
126
Ninh Hữu bẹp miệng, có chút ảo não, "Sao có thể không đau chứ. "
Kỳ Tĩnh cười ôn nhu như nước, "Em hôn hôn cái liền không đau nữa. "
Ninh Hữu sau khi nghe xong cũng không do dự, trực tiếp ôm lấy Kỳ Tĩnh lại lần nữa hôn lên, khác với lần trước thô lỗ, lần này là ôm trong lòng bàn tay thật cẩn thận.
127
Trên tay thành chủ hiện ra lãnh quang, thoáng chốc, một cây chủy thủ liền cắm lên cổ thị thiếp kia.
Thị thiếp ầm ầm ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
128
"Đợi anh tiếp thu xong điện truyền thừa này?", Ninh Hữu từng câu từng chữ đem những lời này lặp lại một lần, có chút không dám tin tưởng.
Kỳ Tĩnh nhìn đôi mắt Ninh Hữu trợn to, không khỏi cười khẽ, anh rất ít khi có thể nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc Ninh Hữu như vậy, đôi mắt giống như nho đen kia tựa như nhuốm nước, đẹp cực kỳ.
129 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
130 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
131
Ninh Hữu vừa mới nói xong, liền từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái hộp ngọc cổ xưa oánh nhuận.
Mở ra liền thấy là hai quả nhân tham ngây thơ chất phác, nếu như là ở hình người, nhất định sẽ sinh cơ bừng bừng.
132
"Hôm nay là ngày cuối cùng đi gặp Từ Sùng, Tiểu Hữu em muốn cùng đi không?", Kỳ Tĩnh hỏi.
Ninh Hữu đem hai quả nhân tham nhỏ trong lòng ngực đặt lên trên giường, nghiến răng nghiến lợi nói, "Đương nhiên là muốn đi, tên Từ Sùng kia dám khống chế anh lâu như vậy, thù này em nhất định phải báo!"
Kỳ Tĩnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt không thể nhận ra mà liếc liếc hai thứ trên giường, thử hỏi, "Nhưng chúng ta ôm hai bọn nó đi như vậy có phải là có chút không quá thích hợp không?"
Ninh Hữu nghe vậy không khỏi nhíu mày, bắt đầu đau khổ suy nghĩ.
133
Ngay lúc cảm nhận được một chút khác thường, Ninh Hữu lập tức cùng Kỳ Tĩnh vội vã trở về phòng, Viêm Hoàng cùng Lăng Vân hẳn là muốn ra đời rồi.
Quả nhiên, Ninh Hữu mới lấy hộp ngọc chứa đựng hai quả nhân tham con con từ trong nhẫn không gian ra, liền cảm nhận được một trận dao động mãnh liệt.
134 "Tinh cầu Hòa Tân", Ninh Hữu mở to hai mắt, vui vẻ nói, "Nơi này là nhà của em nha! Trách không được trước đó em vẫn cảm thấy nơi này đặc biệt quen thuộc á.
135
"Nơi này thế nhưng lại có địa phương như vậy à?", Kỳ Tĩnh có chút nghi hoặc, theo lý mà nói, tình huống của tinh cầu Hòa Tân rõ ràng là linh khí đã hoàn toàn tiêu hao quá mức, làm sao sẽ còn có linh khí có thể bổ sung tồn tại nữa chứ?
"Ừm", Ninh Hữu gật đầu, "Đó là một mạch khoáng bỏ hoang, cách nhà của em không xa.
136
"Mẹ, để con ôm nó một hồi đi, mẹ cứ ôm mãi vậy sẽ mệt đấy", Ninh Hữu nói với Lương Mạn.
"Không cần", Lương Mạn cự tuyệt cậu, đôi mắt chưa từng rời khỏi Viêm Hoàng trong lòng mình một giây nào, càng nhìn càng thích, "Cháu của mẹ lớn lên cũng thật đẹp trai, có khi so với con còn đẹp hơn ấy chứ.
137
"Anh!", Ninh Hữu nhào lên ôm lấy Thạch Hoằng Tuấn.
Thạch Hoằng Tuấn tức giận hung hăng đánh cậu một quyền, "Em không muốn sống nữa à, bản lĩnh lớn thật đấy nhỉ! Không rên một tiếng liền chạy tới nổ quân hạm, em nghĩ mình làm bằng vàng chắc?!"
"Anh, em sai rồi", Ninh Hữu nhanh chóng xin lỗi, "Lần sau em sẽ không bao giờ làm thế nữa!"
"Còn có lần sau?!", Thạch Hoằng Tuấn giận trừng hai mắt.
138 "Mau điều tra ngầm này một chút đi", Ninh Hữu từ phía trên nhảy xuống, "Mấy chỗ mạch khoáng hẳn là sẽ không quá sâu đâu", cậu có chút kích động nói, "Chỉ cần tìm được linh mạch này rồi, thay đổi hoàn cảnh của tinh cầu Hòa Tân là không thành vấn đề, thậm chí ngay cả Tương Vương Tinh cũng có khả năng sẽ có thay đổi tự nhiên đấy.
139
"Anh đã biết chưa, lời đồn đãi truyền ra từ khu hai vậy mà lại là thật sự đấy!", Một người khiếp sợ nói.
"Tôi đương nhiên đã biết rồi, tôi còn nhận được thiệp mời nữa kia", một người khác đầy mặt vinh hạnh nói, "Ninh thiếu giáo không có việc gì thật sự là quá tốt rồi, video cậu ấy đồng quy vu tận cùng quân hạm của quân địch tôi đã xem qua, thật là chấn động quá sức.
140 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 96