41
Thằn Lằn Đứt Đuôi bị Ân Thịnh nhìn đến phát run, liên tục nâng tay thề tuyệt đối sẽ không buôn bán thông tin mình biết được với bất kỳ một ai. Ân Thịnh suy nghĩ hồi lâu, kỳ thật để người khác biết địa chỉ nhà của mình ở đâu cũng không phải vấn đề gì lớn lao, chẳng lẽ còn sợ ban đêm ngủ bị ám sát hay sao?
Mà thậm chí nếu y cảm thấy không an tâm, khi trở về chỉ cần nói với Tư Đồ, đối phương có thể so với y còn nhảy dựng lên trước một bước.
42 Bởi vì nắm được rất rõ danh tính của Đông Lục thế nên Tư Đồ và Ân Thịnh vừa ăn xong bữa sáng liền đến cảnh cục kiểm tra danh sách những người đã đăng ký hộ khẩu tại thành phố A.
43 Tự dưng nửa đường lòi ra một tiểu đạo sĩ, thế là Nhạc Chương cùng Ân Thịnh chẳng chút chần chừ liền đem tiểu đạo sĩ đó tức Khâu Lạc quay trở lại thành Bắc, tiếp tục nghiên cứu địa hình xung quanh nhằm để xác định vị trí chính xác phát ra mùi máu.
44
Lời của Tư Đồ vừa nói ra tức khắc khiến Đông Lục cùng Kim Đại Chung sửng sốt.
Giải Ứng Tông vô tình nhìn thoáng qua Kim Đại Chung, phát hiện vẻ mặt hắn chợt lóe lên một tia phức tạp, nhưng chỉ trong chớp nhoáng liền lập tức biến mất.
45
Đông Lục nói không sai, Ân Thịnh quả thật đã sớm tìm được nơi ẩn mình của hung thủ.
Khi y gõ đến cánh cửa của căn hộ thứ năm thì phát hiện có điều bất ổn, kì thật căn hộ này so với những căn hộ gần kề khác cũng chẳng có gì khác biệt, nhưng đáng nói chính là quanh thân nó lại mơ hồ tản ra một mùi hương quái dị lạ thường.
46 Buổi sáng cách lễ tình nhân chỉ còn 3 ngày, Ân Thịnh vừa mở cửa liền nhìn thấy Tư Đồ như thường lệ mang điểm tâm đến, y lười biếng ngáp ngắn ngáp dài, duỗi thẳng tay chân xoay người vào nhà.
47
Thời điểm Giải Ứng Tông đến trước cảnh cục đã là tối hôm đó.
Tiểu Nhị cùng Hồ Diệp thu thập đồ đạc chuẩn bị tan ca, ở cửa chính đụng mặt Giải Ứng Tông vừa từ trên xe bước xuống, Hồ Diệp chào hỏi một chút, phần Tiểu Nhị chỉ phát ra hai tiếng hừ hừ trong lỗ mũi, coi như đó là đã lịch sự lắm rồi.
48
Đêm đến, từ cảnh cục bước ra lập tức cảm nhận được từng cơn gió lạnh đến run người do khí trời tiết Lập xuân thổi ngang lưng.
Ánh đèn mờ ảo xếp dọc thành hàng dài trên đường cái, Tư Đồ như cũ lái xe đưa Ân Thịnh về nhà, sống chết đuổi không đi một mực đòi lên nhà uống trà cho bằng được.
49
Sáng hôm sau, Ân Thịnh là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Đưa tay lên đầu giường sờ loạn, nhưng vật tìm được nào có phải điện thoại, mà vật này vừa âm ấm lại vừa cưng cứng.
50
Mọi người kéo nhau chạy về cảnh cục, nữ nhân đứng trước văn phòng Tư Đồ chờ đợi, vừa nhìn thấy Tập Lan cùng Thiệu Binh liền há hốc bất ngờ.
"Tập Lan?"
"Quả cam*, cậu không sao đó chứ?!" Tập Lan xông tới chỗ chị em tốt của mình, lôi lôi kéo kéo quan sát khắp người cô ta, ngoại trừ vết thương nhỏ trên bắp chân ra, những nơi khác đều không thiệt hại gì.