21 Thời nay, phần lớn các thiết bị điện thoại di động đều được trang bị sẵn định vị GPS, giống như khi bạn chơi weibo, người người đều có thể nhìn thấy được vị trí hiện tại của bạn (giống như chơi facebook, nếu bạn cho phép GPS truy cập tài khoản facebook thì bạn bè của bạn đều có thể thấy được vị trí của bạn), phương tiện có thể chia sẻ vị trí này đã quá quen thuộc với mọi người.
22
Sáng ngày 30, Tư Đồ rất sớm đã lái xe đến dưới lầu nhà Ân Thịnh.
Hắn đem xe cất vào bãi đậu xe xong là đi vào thang máy, nhưng quỷ dị thay thang máy chạy đến tầng năm bỗng dừng lại, lúc cửa thang mở nhìn ra bên ngoài thì chẳng thấy một ai, sau đó cửa thang lại khép, rồi từ từ đi lên.
23
Tư Đồ gật đầu, ánh mặt đội trưởng Hoàng chỉ chờ có thể liền bừng sáng, lập tức lấy hồ sơ vụ án chuyển giao lại cho Tư Đồ.
Giống như vừa vứt được củ khoai nóng trên tay vậy, sắc mặt đội trưởng Hoàng nháy mắt đã tươi tắn hẳn lên, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
24
"Cái này là có vào khi nào vậy?"
Tư Đồ kinh ngạc bật ngồi dậy, Ân Thịnh mở đèn phòng khách lên, hai người đi vào phòng vệ sinh rồi cùng đứng trước gương, Tư Đồ xoay lưng nghiêng đầu nhìn vào gương.
25 Không thể chờ để đếm ngược, Tư Đồ và Ân Thịnh đành thay quần áo chỉnh tề, sau đó cùng Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị ra khỏi nhà lên đường đến hiện trường vụ án.
26
"Tôi khi còn sống cũng chỉ là một người có cuộc sống và công việc bình thường như bao người khác. "
Tại căn hộ độc thân của Tư Đồ, nữ quỷ được giải phóng, bồng bềnh đứng tại một góc nhỏ cách xa ánh sáng từ cây đèn treo giữa nhà, lặng lẽ nói.
27 Đêm đó Ân Thịnh đành phải qua đêm tại nhà Tư Đồ, căn hộ cũ kỹ của Tư Đồ đương nhiên sẽ không có dư một phòng nào khác dành cho khách, tuy hắn rất muốn được chen chúc cùng Ân Thịnh trên một chiếc giường nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ của Ân Thịnh, hắn buộc phải rút lui.
28
Cả nhà của Tư Đồ quả thật đúng nghĩa là một đại gia đình.
Ân Thịnh vừa đặt chân qua cửa, liền được tiền hô hậu ủng một trận khiến bản thân có chút luống cuống, Tư Đồ ở bên cạnh nhìn thấy bậc thầy Ân Thịnh đây thường ngày đều là nắm giữ mọi chuyện một cách dễ dàng trong lòng bàn tay thế nhưng bây giờ lại để lộ ra vẻ mặt bối rối thế này, làm hắn cảm thấy tâm trạng thập phần tốt, khóe miệng cũng hoàn hảo cong lên.
29
Người ở đầu ngõ lớn tiếng gọi tên Tư Đồ không ai khác chính là ông chủ Vương mà lúc nãy mấy dì vừa nhắc đến.
Ông chủ Vương kia vẻ ngoài trông thập phần phúc hậu, bụng bia béo tròn, tóc trên đầu tuy thưa thớt nhưng lại được chải chuốc rất kỹ lưỡng.
30
Thời gian thăm viếng trôi qua rất nhanh.
Ân Thịnh và Tư Đồ ở lại thị trấn một đêm, qua hôm sau hai người liền lái xe trở về thành phố A.
Trước khi đi, Ân Thịnh còn đặc biệt nhận được cả đống lì xì cùng với một ít đặc sản tươi ngon.
31 Ân Thịnh ở phòng kế bên vừa thư thả hưởng điều hòa, uống cà phê vừa trông nom Nghiêm Lục. Y ngồi trên ghế sofa quan sát đứa nhỏ trước mặt, Nghiêm Lục dáng dấp tương đối giống mẹ, tuy đường nét trên mặt có chút mờ nhạt, nhưng vẫn chưa tới tuổi trưởng thành nên đa số những đặc điểm nổi trội của gương mặt còn chưa hiện lên rõ rệt, thoạt nhìn có điểm hơi giống bé gái, mái tóc đen ngắn phảng phất một ít tinh nghịch cùng năng động, nó bất an động đậy đôi chân, ánh mắt vô hồn dừng lại ở một góc bàn làm việc.
32
Đối với những người có đặc thù nghề nghiệp như cảnh sát bọn họ mà nói, dịp Tết muốn nghĩ đủ bảy ngày nguyên vẹn thực sự là rất khó khăn.
(Editor: Vào dịp tết, người dân ở đại lục Trung Quốc thường được nghỉ lễ 7 ngày, bao gồm cả ngày nghỉ cuối tuần.
33
"Ân tiên sinh nghĩ sao mà đùa ác vậy?" Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị xuống xe, cách đó không xa là Tư Đồ đang ôm mông nhịn đau với vẻ mặt giận dữ vô cùng.
Ân Thịnh cũng là ngây ra một lúc.
34
Nói tới người mà Ân Thịnh tìm đến nhờ giúp đỡ rốt cục có lai lịch như thế nào?!
Người này tên gọi Nhạc Chương, "Nhạc" trong âm nhạc ghép với chữ "Chương" tức văn tự viết nên thành bài, vậy nên tên của cậu ta có nghĩa là một bài nhạc, tên nghe quả thật nghệ thuật vô cùng, bất quá cậu nửa điểm cũng không liên can gì tới âm nhạc.
35
Cái gọi là đóng góp chút ít công sức của Nhạc Chương chính là giúp bói quẻ xem tướng.
Mọi người cùng lái xe đến dưới nhà Nghiêm Thành, gọi điện thoại mới biết thì ra cha con họ đã đến nhà người thân ở tạm, hiện tại chính là không ai ở nhà.
36
Dựa theo lời của Nhạc Chương, vừa về tới cảnh cục mọi người liền lấy bản đồ thành phố A ra xem xét.
Thành phố A nằm ở vùng đồng bằng, diện tích rất rộng, chỉ có hai ngọn núi gần kề thành phố nhất hiện nằm ở phía Tây Bắc và Đông Nam, được dùng làm địa điểm du lịch.
37
Cuối cùng thống nhất những người sẽ đến quán bar bao gồm có: Tư Đồ, Ân Thịnh và Nhạc Chương.
Tư Đồ vốn không muốn để Nhạc Chương đi cùng, vì như vậy thì hắn sẽ có cơ hội được ở một mình với Ân Thịnh, chẳng qua là cái tên Nhạc Chương đó sống chết muốn theo đuôi, hơn nữa cậu ta còn kiên định cho rằng vì bản thân đã tham gia vào vụ án này, nên cậu ta đương nhiên đã đường đường chính chính trở thành một cánh tay hỗ trợ đắc lực cho cảnh sát, mà đã là vậy thì bắt buộc cậu ta phải bám sát theo từng nhiệm vụ nhằm mục đích thúc đẩy quá trình phá án.
38
Ân Thịnh giương mắt nhìn theo bóng dáng khuất dần của nam nhân nọ, lông mày khẽ cau.
Trên thân nam nhân phát ra một cỗ mùi hương rất lạ, tựa hồ mang theo rất nhiều âm khí, thường thì sở hữu âm khí nồng nặc chỉ có vài loại người: người trông coi nghĩa trang, thợ trang điểm xác chết, người làm dịch vụ tang lễ và minh sư.
39 Nhìn Ân Thịnh tự trách khiến Tư Đồ có chút không đành lòng, hắn giúp y rót một cốc nước ấm, đoạn nói: "Việc này không thể đổ lỗi cho cậu, tất cả chúng ta không một ai nghĩ sự việc lại có thể đi đến mức này.
40 Nguyên nhân là vì thời điểm ấy cảnh sát bọn họ đang ở rất gần, thế nên hung thủ không tài nào có thể ung dung vác xác đi giấu như mọi khi, cái xác ấy cho đến bây giờ chính là đầu mối duy nhất đối phương để lại cho bọn Tư Đồ hắn, mọi người đương nhiên sẽ nghiên cứu cẩn thận hết sức có thể.