81
“Xoảng” một tiếng, chung trà từ trên bàn bị hất xuống đất, vỡ nát.
“Lão gia…” Phụ nhân bên cạnh chợt biến sắc.
“Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!” Gia Luật Tông Thịnh giận dữ, vừa nãy hất chung trà còn chưa đủ hả giận, tiếp tục cầm ấm trà quăng xuống mặt đất.
82 “Thiếu gia nhà ngươi không nghe lời, ngươi bắt về cũng được, nhưng dựa vào cái gì lại đi quấy rầy công tử nhà ta?” Thị Cầm lạnh mặt, cầm kiếm ngăn ở trước cửa.
83
Trước năm hai mươi tuổi, hắn vẫn luôn sinh sống ở Tây Vực.
Tên của hắn vốn không gọi là Hà Khổ mà gọi là Dã Lợi Mộc Nặc Kỳ Dung. Dã Lợi là họ, là họ của Đảng Hạng tộc nhân, mẫu thân của hắn là người Đảng Hạng, còn phụ thân là người Hán.
84 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mạc đại ca, không ngờ Trung Nguyên lại phồn hoa như thế!” Bố Phỉ Giai nghịch bím tóc, hai mắt mở lớn, hết nhìn đông tới nhìn tây, tràn ngập tò mò.
85
Mấy tên nha dịch dẫn hai người Trầm Dung Dương vào nha môn, nhưng không phải vào từ cửa chính công đường, mà là đi bằng cửa hông.
Thị Cầm cảm thấy hoài nghi: “Đã là lên công đường thẩm án, tại sao không đi cửa chính?”
Nha dịch dẫn đường ở phía trước cũng không quay đầu lại mà chỉ không kiên nhẫn nói: “Sao ngươi cứ dong dài như vậy, vào rồi chẳng phải sẽ biết?!”
Thị Cầm quay đầu, chỉ thấy phía sau bọn họ cũng có vài tên công sai đi theo, nhìn bộ dáng của đám người đó giống như đang đề phòng bọn họ chạy trốn, không khỏi càng cảm thấy nghi ngờ, xoay người kề sát vào tai Trầm Dung Dương thấp giọng nói: “Công tử, chuyện này…”
Trầm Dung Dương biết hắn muốn nói gì, khẽ mỉm cười: “Không sao cả.
86 Lý Minh Chân nhìn bộ dạng này của y, nghĩ đối phương chắc là đang buồn bực xấu hổ, không khỏi cười nói: “Hiện giờ ngươi cứ yên tâm ở đây, cùng ta điên loan đảo phượng một phen, vị Lục giáo chủ kia, lúc này chỉ sợ đã nằm trong lòng mỹ nhân rồi, không còn thời gian để nhớ tới ngươi đâu.
87
Nếu Lý Minh Chân không nói những lời này, Gia Luật Tư Tề chắc chắn sẽ không nghĩ tới việc phải nhìn kỹ dung mạo của người này.
Trầm Dung Dương mặt mày đoan trang ngay thẳng, tuy không có điểm nào đặc biệt tuấn mỹ hay xuất chúng, đương nhiên càng không thể so kịp với Lý Minh Chân, nhưng bên trong vẻ ôn hòa và ấm áp của y lại lộ ra một cỗ khí độ bất phàm.
88
Hai người trở lại khách điếm, nghênh đón bọn họ không phải là Lục Đình Tiêu mà là một lão nhân râu tóc nửa đen nửa trắng, mặc phục sức Khiết Đan.
Thị Cầm vừa nhìn thấy người này liền reo hò bổ nhào về phía trước: “Hỉ tổng quản!”
Lão nhân cười ha hả, vỗ vỗ Thị Cầm, tiến lên thi lễ: “Lâu chủ mạnh khỏe.
89
Tấm biển trước tòa nhà viết hai chữ “Hà phủ” thật lớn.
Ở thượng kinh của Liêu quốc, có thể sở hữu một tòa phủ đệ lớn như vậy, chủ nhân nhất định không phú cũng quý.
90
Chuyện bi kịch nhất trên đời này, chính là hao phí cả một ngày, kết quả phát hiện việc mình làm hoàn toàn không cần thiết.
Từ lúc Bố Phỉ Giai biến mất, Mạc Vấn Thùy đến phủ đệ mà nàng lưu lại vòng tay cẩn thận điều tra vài vòng, hao hết tâm tư nghĩ kế sách, lại sợ Trầm Dung Dương không đồng ý, nên cũng không có để lại lời nhắn cho y.
91
Ngưng Quang kiếm?” Bàn tay đang cầm quân cờ dừng lại giữa không trung, giọng nói không giấu được kinh ngạc, Trầm Dung Dương giương mắt nhìn về phía người đối diện: “Thực sự có Ngưng Quang kiếm?”
Lại nói tiếp, Ngưng Quang kiếm chính là nguyên nhân mà y và Lục Đình Tiêu quen biết nhau.
92 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tâm lý của nữ nhân kỳ thực tương đối phức tạp.
93
Đao hóa thành hàng nghìn bóng ảnh trùng điệp, từng mảnh từng mảnh tiến vào lòng người.
Lướt gió mà đến, lại không hề có đến nửa điểm âm thanh, tựa như yêu ma quỷ quái, nhiếp hồn phách của con người.
94
Mười lăm tháng tám.
Sương nguyệt ngàn dặm.
Từ xưa, đây đã là ngày mà tất cả mọi người đều trông mong được sum họp.
Lão Lữ kinh doanh trà quán ở dưới chân ngọn núi này đã rất nhiều năm, cỏ tranh lợp trên lều trà cũng không biết đã thay đổi bao nhiêu lần.
95
Lý Minh Chân nhìn thấy Trầm Dung Dương.
Nhưng hắn không dám lại gần, chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn.
Chưa nói có Lục Đình Tiêu ở đó, mà chỉ một mình Trầm Dung Dương thôi cũng đủ để khiến hắn chịu không thấu.
96
Như vậy, chính là cả một đời
———————
Công nguyên năm 976, vị hoàng đế thứ hai của Đại Tống – Triệu Quang Nghĩa đăng cơ, lấy niên hiệu là Thái Bình Hưng Quốc.