21 Vào thời điểm này, trong núi đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến Trầm Dung Dương nghĩ rằng đây chính là cuộc sống ẩn sĩ mà y từng tha thiết mơ ước.
22 Đối với chuyện Ly hồn thuật lần trước, Trầm Dung Dương xem như có ơn với Vu Tố Thu, lần này là lễ mừng tân chưởng môn Võ Đang kế nhiệm, tất nhiên phải mời y đến.
23 Thanh danh của núi Võ Đang vào thời Tống cực kỳ cường thịnh, tới thời nhà Thanh thì lại bắt đầu xuống dốc, hiện tại tuy lịch sử còn chưa tới thời kỳ phồn thịnh nhất, thế nhưng địa vị của phái Võ Đang trong chốn võ lâm là không thể nghi ngờ.
24
Kỳ thực chuyện nàng nói cũng không mới không cũ.
Tám năm trước, Vu Tố Thu còn trẻ khí thịnh, phụng lệnh sư phụ xuất môn, lúc đi ngang qua cầu Phong Tuyết ở Tô Châu, trời bỗng nhiên đổ xuống một cơn mưa, xung quanh đó cũng không có nơi nào để đứng núp, tuy rằng y phục bị xối ướt có thể dùng nội lực hong khô, thế nhưng cái loại cảm giác này tuyệt đối không hề dễ chịu.
25
Mạc Vấn Thùy sau khi ngồi xuống, liền bắt đầu kể lại những chuyện phiền phức mà hắn đã trải qua.
Quả nhiên giống như Trầm Dung Dương nói, nữ tử của Đường môn là không thể dễ dàng đắc tội.
26 Tiểu trấn cũng không phải quá nhỏ, vốn nên được gọi là đại trấn, thế nhưng từ trước đến nay chưa từng thấy có người nào ngồi luân ỷ tự mình đi dạo trên đường phố, huống chi bộ dạng của người này cũng không khó xem, ngược lại còn vô cùng dễ nhìn, phong thái hoàn toàn bất đồng so với cư dân trong trấn hoặc các đạo trưởng trên núi, khiến vô số người xung quanh đều chăm chú nhìn y.
27
Hai chân tàn tật thì quỳ xuống như thế nào?
Tạ Yên Nhiên bất quá chỉ muốn làm nhục y mà thôi.
Người trước mắt này, cho dù đang ngồi trên luân ỷ, thế nhưng hai từ “nhu nhược” tuyệt đối không hề phù hợp với y, nàng ngược lại muốn nhìn thử một chút, xem khi rơi vào tình cảnh khốn đốn thì y sẽ giải quyết như thế nào?
Trầm Dung Dương vẫn nhàn nhạt cười như cũ, khiến người ta cảm thấy dường như yêu cầu này của nàng chỉ là nhỏ nhặt không đáng kể.
28
Cẩm y nhân từ cuối hành lang từng bước từng bước một tiến lại gần bọn họ, cước bộ thản nhiên tựa như đi dạo giữa sân vắng.
Trầm Dung Dương ngồi ngay ngắn trên luân ỷ, quan sát cẩm y nhân hồi lâu mới cười nói: “Hóa ra là các hạ, từ lúc cáo biệt ở Lâm gia đến giờ vẫn khỏe mạnh chứ?”
“Đa tạ Trầm lâu chủ quan tâm, lần này mời hai vị đến đây vốn chỉ muốn tán gẫu vài câu, nhưng không ngờ ả phụ nhân lắm chuyện lại tạo nên cục diện này, thứ lỗi.
29
“Thất Hồn giải như thế nào?”
“Thứ lão hủ bất lực. ”
“Ngươi ở chỗ này yên ổn ẩn cư hơn hai mươi năm, nếu như bị những kẻ thù ngày xưa biết được, ngươi nghĩ bọn họ sẽ có phản ứng gì?”
“…”
*****
Biên giới Xuyên Điền.
30 Đánh xe là một thiếu niên thanh tú, hắn nhảy khỏi mã xa, không vội vàng vén rèm mời người bên trong đi xuống, mà vòng ra sau thùng xe kéo một chiếc luân ỷ ra ngoài.
31 Như Ý lâu lâu chủ đời trước cũng chính là sư phụ của Trầm Dung Dương. Lão từng nói cho y biết, lệnh bài của Như Ý lâu vốn không được truyền ra ngoài, thế nhưng năm đó lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
32 Đại Lý rất hiếm khi đổ tuyết, cho dù trên đỉnh Thương Sơn bị tuyết phủ kín thì dưới chân núi lúc nào cũng ấm áp như xuân, thế nhưng năm nay lại là ngoại lệ.
33
“Quả là một hòn đá hạ vô số chim. ” Thanh âm trầm bổng uyển chuyển vang lên, mang theo một chút nịnh nọt.
“Lục Khinh Tỳ vì chữa bệnh cho tiểu tình nhân của hắn nên đã giết Hạ Dung Xuân, lại không ngờ trong tay đồ đệ Hạ Dung Xuân có lệnh bài của Như Ý lâu.
34
Ba ngày sau, tại đỉnh Hoàng Sơn, quyết phân thắng bại, không màng sinh tử.
Trầm Dung Dương ước chiến, cũng không hề thông báo rộng rãi, người nhận được thiếp mời hiển nhiên cũng không thể đi truyền bá khắp nơi, chẳng qua trong chốn giang hồ có khối người linh thông tin tức, chung quy vẫn nghe ra được một ít manh mối.
35
Lúc Lục Khinh Tỳ bắt đầu cử động, trong tay Trầm Dung Dương đã có hơn một quân cờ ngọc lưu ly.
Lục Khinh Tỳ trong chốn võ lâm không danh không phận, nhưng võ công của hắn không hề thấp, ngược lại công lực cao đến mức khiến tất cả mọi người ở đây đều phải biến sắc.
36
Khai Phong, Tấn vương phủ.
“Xin hỏi, lão thân khi nào mới có thể gặp được tiểu công tử của lão?” Thanh âm phát ra từ một lão nương, nhưng lại không hề lộ vẻ yếu ớt.
37 Giang hồ đồn đãi, Như Ý lâu cùng Bắc Minh giáo đoạn tuyệt, Như Ý lâu lâu chủ – Trầm Dung Dương bị thương nặng quay trở về, nằm triền miên trên giường bệnh.
38
Năm đó, y bảy tuổi, vào tháng mười hai, cũng chính là thời kỳ lạnh nhất trong năm.
Trời vừa mới hạ xong một trận tuyết, việc này cũng giống như một loại đày đọa, bởi vì tuyết tan so với tuyết hạ còn muốn lạnh hơn.
39
Thập Tam nương rốt cuộc cũng không gắng gượng nổi nữa.
Thỏi bạc Sở Phương Nam lưu lại lúc trước, không đủ để duy trì chi phí dược liệu và thuốc thang, cho dù có đủ dược liệu đi chăng nữa, một nữ tử vốn yếu đuối, tay trói gà không chặt như nàng, làm sao có thể chống đỡ được một chưởng của người luyện võ?
Sinh mệnh từng chút từng chút một hao mòn, Thập Tam nương càng lúc càng suy yếu.
40
Tạo phản cần nhất là cái gì?
Nhân lực cùng tiền tài.
Cái trước không khó cầu, nhưng còn phải xem nhãn lực của ngươi. Lưu Bang mặc dù vô lại, nhưng dưới trướng của hắn có Tiêu Hà và Trương Lương.