21 “ Cách gì? Uhk!” Tôi nói. “ Tôi nghĩ cách này hiệu nghiệm lắm. Cô lại đây tôi nói cho. ” Hắn vẫy vẫy tay gọi tôi lại. Ban đầu, tôi cũng thấy nghi ngờ hắn lắm nhưng mà chẳng biết tại sao cơ thể tôi cứ chủ động tiến tới trước mà chẳng cần suy nghĩ.
22 “ Vậy là cô tự nhận mình là c** shit đó nhá, tôi không ý kiến gì đâu!” Hắn nói rồi huýt sáo dài bẫng. Cái tên này, tui nhận tui là c** shit hồi nào hả? “ Cậu đi chết đi! Đồ xấu xa, biến thái!” Tôi đáp thẳng cái gối vô mặt hắn không thương tiếc.
23 “ Nhưng cậu dùng tiền của tôi để làm gì?” Tôi mân mê ra đó, chẳng thèm mò vô túi lấy tiền đưa cho hắn. Dù sao mình cũng phải được biết hắn dùng số tiền “kếch xù” của mình vào việc gì mới được chứ! “ Xem phim! Lúc chiều, tôi đi ngang qua rạp chiếu phim, thấy có bộ phim mới hay lắm! Giờ cô đưa tiền cho tôi, mai tôi còn đi mua vé.
24 …Bay bổng. Tôi cảm tưởng như cả người mình đang bay trên không trung rồi lại hạ xuống đâu đó rất mềm và cực kì ấm áp. Quái lạ, sao tự nhiên hôm nay cái chăn này ấm thế nhỉ? Mọi ngày, dù mình có cuộn tròn thế nào thì nó vẫn cứ lạnh như băng.
25 Hắn kể rằng: “Vào buổi tối hôm trời lạnh đầy sao, cô bỗng dưng ‘dở chứng’ bị mộng du, uốn éo đi sang giường tôi nằm ngủ lúc nào không hay. Tôi gọi cô dậy nhưng cô không chịu nghe, đã thế còn nũng nịu bảo “ không đi đâu!”, như thế thì tôi cũng đành chịu thôi!”“ Nói dối, tôi có bao giờ…” Tôi đang nói giữa chừng thì chợt nhớ ra trong lời kể của hắn có điều gì đó không phải.
26 Một lúc sau… Hắn bước ra khỏi phòng tắm trong bộ dạng: tóc ướt nhẹp, chiếc khuyên tai hình ngôi sao óng ánh đã biến mất tiêu và may là hắn có mặc quần áo chứ như mấy bộ truyện tôi đọc là hổng có đâu!(ý là chỉ quấn cái khăn phần bên dưới chứ không phải là không mặc cái gì nhóe! :v).
27 “Mau đi theo tôi. ” Hắn nói mà chẳng thèm quay mặt lại nhìn tôi. Chậc, hắn đang định làm gì vậy trời? Tôi và hắn cùng bước đi qua từng phòng. Không gian yên tĩnh lạ thường.
28 “ Sáng sớm anh xuống đây chỉ để nói chuyện này thôi à? Thôi, vụ này bọn em xin kiếu. Hai đứa nó mà biết được thì sẽ nổi điên lên thôi. Tốt nhất anh nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa.
29 Anh Thành há hốc mồm nhìn Kỳ Phong. Hắn nói anh ấy là bitch ư? Ôi mẹ ơi, quả này hắn tiêu là cái chắc rồi! *cười thầm* “ Kỳ Phong? Bảo Nam?. . . . Hai đứa vào đây…từ lúc nào vậy?” Anh Thành quay lại nhìn chằm chằm vào tên Phong với thái độ hết sức ngạc nhiên.
30 “ Chậc, đúng là ngốc vẫn hoàn ngốc. Cậu chịu động não một tí đi! Không nói nhiều nữa. Được rồi, nói cho cậu biết, đống lộn xộn đó là do anh Thành làm ra đấy.
31 Kết quả tất nhiên không thể nào khá hơn. Cả tôi và Kỳ Phong đều gãi đầu cười trừ. “Kêu không ra tiếng” là 4 từ để miêu tả tình trạng hiện tại của hai bọn tôi.
32 “ Này, hai em kia, đang làm gì đó? Mau về lớp ngay cho thầy!” Tôi đang loay hoay chui ra khỏi cái lỗ thì thầy quản sinh bỗng dưng xuất hiện làm tim tôi suýt rớt ra ngoài.
33 “ Mau đứng lại!” Tiếng thầy quản sinh vẫn vang vọng phía sau. Tôi và Kỳ Phong cứ thế đâm đầu chạy cho đến khi…Oạch!Tôi nằm bẹp dưới đất như con gián. Tay tôi cũng theo đó mà tuột luôn khỏi tay Kỳ Phong.
34 Tôi thấy tình hình có vẻ đã đỡ hơn nên định nhón chân đi ra khỏi shop thì bỗng tên Phong kéo giật tôi lại. Tôi nhìn hắn chằm chằm. Bộ tên này có ‘nỗi niềm’ không thể nói hay sao mà hắn suốt ngày tự ý kéo tôi đi như con cún vậy chứ!? “ Đi theo tôi.
35 “ Thôi được, tôi sẽ mặc. ” Tôi lừng thững cầm chiếc váy ấy vào phòng thay đồ, trong đầu không ngừng nghĩ ngợi. Lòng tôi lại càng cảm thấy lo lo. Tại sao hắn lại mua đồ con gái cho tôi cơ chứ? Hay đợi khi nào hắn bình tĩnh lại rồi hỏi hắn về vấn đề này sau vậy! Công nhận hắn cũng có mắt thẩm mĩ thật! Bao nhiêu bộ hắn đưa cho tôi, bộ nào cũng đẹp hết.
36 “ Thấy thế nào? Đẹp không?”Tôi vuốt vuốt hai ngà tóc vàng hoe nhìn Kỳ Phong. (Nào, hắn mà không khen tôi chắc tui chớt lun cho nè!) Hắn bỗng dưng đứng bật dậy, khuôn mặt “không thèm” biểu lộ một chút cảm xúc: “ Ờ, rồi, giờ đi tính tiền.
37 “ Đừng có giả bộ ngây thơ ở đây với tôi! Cậu tưởng bản thân cậu nghĩ gì tôi không biết chắc?! Tôi đi, ngay bây giờ! Kẻ như tôi thì làm sao mà xứng đáng đi cạnh cậu được chứ, đúng không?” Tôi dúi mạnh vào tay hắn túi đồ đựng chiếc váy mà hắn đã đưa cho tôi mặc thử.
38 “ Có phải cậu lấy tiền hôm qua tôi đưa để đi mua những thứ này phải không?” Tôi hét ầm vào tai hắn. Theo đó, hắn cũng bịp tai vào để khỏi bị thủng màng nhĩ vì tiếng hét “sói gào” của tôi.
39 “ Cô… chết với tôi!” Nói rồi hắn tính vồ lấy tôi để ‘xử lý’ vụ lộn xộn lúc nãy thì bỗng bị hụt và làm một quả vồ ếch rất chi ngoạn mục. Nói vậy hóa ra tôi là ếch nhái à??? “ Vồ ếch vui ha!?!! Hô hô…” Tôi nhìn thấy vậy liền bật cười, điệu cười kinh ‘khủng nhất’ tôi từng biết.
40 “ Này, đợi tôi chút! Cô làm gì mà chạy nhanh dữ vậy?” Kỳ Phong chạy đằng sau gọi với lại. Tôi vẫn cứ đâm đầu chạy mà chẳng thèm để ý tới hắn. Ngu gì mà dừng lại để hắn bắt.