21 Nó cùng Jisan và Jesan vào lớp, ánh mắt nó nhìn thẳng vào bàn của hắn. Nó thấy được vị trí của nó đã có Lin thay thế. Nó không biểu lộ một cảm xúc nào, chỉ nhếch môi rồi xuống bàn học cuối dãy ngồi.
22 Nó vào nhà và thả người xuống sofa. Hôm nay là ngày nó cảm thấy mệt mỏi nhất. Nó đắn đo, suy nghĩ rất nhiều. Nó đang mông lung giữa hai lối rẽ, nó có nên hỏi rõ hắn hơn không hay là mọi chuyện như nó nghĩ.
23 Nó ngã người lên bãi cỏ xanh. Đôi mắt nó nhắm hờ lại như ngủ. Nó rất cần một nơi thật yên tĩnh, một nơi không một ai có thể làm phiền. Nó quá nhức đầu rồi, không ngờ những chuyện tình cảm lại rắc rối đến thế, còn hơn cả suốt một tuần nó ngồi làm việc trước máy tính.
24 Jisan lẳng lặng bước đi, nhỏ suy nghĩ đủ mọi chuyện. Nhỏ nhớ đến Trịnh Khang, nhớ đến sự ngọt ngào và dịu dàng của anh. Nhưng rồi những hình ảnh đó đã thay thế thành gương mặt anh tú và nụ cười tỏa nắng của Kansai.
25 Jesan băng vết thương lại cho nó. Cô thở dài rồi cau mày trách móc. -Cậu làm sao để ngã đến thế chứ?-Cậu thử hỏi Ji đi! Làm gì mà hét toán lên như thế?- Nó gắt lên.
26 Nó im lặng không nói nên lời. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ khiến nó không kịp trở tay. -Đây là kỷ vật cuối cùng và cũng là duy nhất mà phu nhân để lại cho tiểu thư.
27 Nó về phòng và ngã người lên giường và bắt đầu suy nghĩ, nối tiếp những việc vừa xảy ra lẫn trong quá khứ lại với nhau. Nó vội bật dậy rồi nói một mình.
28 Nó vào phòng và quăng balô lên giường. Bỗng sợi lắc tay tự trong balô của nó rơi ra. Nó quay đầu nhìn lại chợt bao nhiêu ký ức lúc trước ùa về trong tâm trí nó.
29 Tụi nó đang trong phòng chờ để chuẩn bị tham dự buổi tiệc của tổ chức. Jisan khó chịu cau mày khi phải diện bộ váy trên người. Tuy rằng nhỏ điệu đà, tiểu thư nhưng những bộ váy rườm rà thế này cũng làm nhỏ bực mình chứ nói chi đến nó và Jesan.
30 *Reeng. . . Reeng. . . Reeng. . . *Tiếng chuông tan học vang lên. Tụi nó để tập vở hết vào balô rồi ra ngoài. Nó vẫn cứ như vậy, vẫn xem hắn là một người vô hình.
31 Nó ngồi trong lớp học. Trong đầu nó bây giờ toàn là hình ảnh giấc mơ hôm qua. Đôi tay nó run run, môi cũng mím chặt lại. Nó lo sợ hắn xảy ra chuyện gì, nó lo sợ hắn sẽ rời bỏ nó mãi mãi.
32 . . . 5 năm sau. . . Một chàng trai đứng chờ ở lối ra vào của hành khách. Cứ lâu lâu, anh ấy lại xem đồng hồ và tiếp tục chờ đợi. Từ trong, một cô gái đang đi ra.
33 Hắn ngồi trong phòng làm việc và đang tập trung cao độ vào những tài liệu trên bàn. *Cốc. . . cốc. . . *-Vào đi!- Chất giọng lạnh như băng của hắn vang lên.
34 -Tiểu Phương!- Hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy nó. Nó có chút khó hiểu. Tại sao lại gọi nó bằng cái tên đó?Nó cố nặng ra một nụ cười rồi khẽ nói. -Xin lỗi, có lẽ anh nhầm người rồi.
35 Hắn tựa lưng vào chiếc ghế bành êm ái, một tay cầm sợi lắc tay còn một tay để lên bàn, những ngón tay thon dài của hắn gõ theo nhịp tạo ra những tiếng lộp cộp trên mặt bàn ấy.
36 Hắn trở về nhà, khi vào trong hắn cũng không quên mang theo hộp quà của nó. Vào phòng hắn thả người lên giường và từ từ mở chiếc hộp ấy ra. Hắn bật người dậy, trong hộp quà ấy có một chiếc lắc tay.
37 Những tia nắng ấm bắt đầu len lỏi qua rèm cửa ngự trị lên gương mặt tuấn tú, tuyệt mỹ của hắn. Hắn mở hai mắt và khẽ cau mày khó chịu. Đưa tay áp vào trán, hắn bất chợt nhìn xuống, thấy cả thế giới đang ngủ say trong lòng thì hắn liền mỉm cười ấm áp.
38 Sau một tuần, nó cứ nhốt mình ở trong nhà, không liên lạc, nói chuyện với người nào cả. Nó chỉ lẫn vẫn xung quanh nhà và suy nghĩ đủ thứ chuyện. Nó bực dọc thả người xuống sofa.
39 *Cạch*-Ba xem đó, Quân Anh bị con hồ ly tinh kia dụ dỗ rồi. - Huyền My dằn tách trà xuống mặt bàn. -Thôi được rồi, ba đang thắc mắc cô gái ấy là ai mà làm cho Quân Anh trở nên ám muội như vậy.
40 Hắn đứng trước ban công. Một tay cho vào túi, một tay cầm điện thoại nghe máy. Cứ thế, cơn gió mạnh cứ ùa vào, làm rối tung cả mái tóc của hắn. Sắc mặt của hắn càng lúc càng đen lại.