21 Tôi dọc theo vỉa hè đi về phía trước. Vô định cứ đi về phía trước, đi đến công viên giữa con phố. Trong công viên có đèn, thỉnh thoảng có người đi qua, không có vẻ cô quạnh lắm.
22 Sáng sớm ngày thứ tư, cuối cùng cũng có người nhấn chuông cửa, tôi nhìn qua ô mắt mèo, là Lâm Tư Nhàn. Tôi biết sớm muộn gì cô ấy cũng tìm đến đây. Chỗ này lần trước tôi đã nói với cô ấy, nhưng đương lúc thật sự gặp cô ấy, tôi không cách nào tự gạt bản thân mình nữa.
23 Tôi cả một đêm thao láo không tài nào ngủ được, sau đó lại không buồn ăn cơm. Duyệt Oánh không biết nên an ủi thế nào, cô ấy cho rằng tôi lo lắng chuyện làm phẫu thuật.
24 Cuối tuần tôi không về nhà cậu mợ, 2 năm nay tôi dồn sức tách rời mối quan hệ với nhà cậu. Ban đầu chỉ bởi mối quan hệ với Mạc Thiệu Khiêm, tôi chỉ sợ cậu đoán ra gì đó, sau đó em họ ra nước ngoài học đại học, mợ cũng làm visa đi theo chăm sóc, thế nên tôi càng không tiện về nhà cậu nữa.
25 Buổi tối tôi một mình nằm trên giường, nhìn sang giường bên trống không. Bên đấy là giường của Duyệt Oánh, Duyệt Oánh kì thực 1 chút cũng không phô trương, cô ấy hầu như chẳng khác gì một sinh viên bình thường, bố cô ấy lúc đầu đã mua một căn nhà chung cư gần trường, cô ấy lại bắt bố mình phải treo biển cho thuê.
26 Tôi không biết hắn đi đâu, căn phòng to lớn chỉ sót lại một mình. Tôi không biết làm thế nào lại ra nông nỗi này, tôi kì thực chỉ muốn hắn hài lòng, nhưng làm hắn hài lòng thật khó, hôm nay tôi thật sự rất vui, nhưng đáng lẽ sau đó tôi không nên nhớ tới Tiêu Sơn —- tôi không nên.
27 Bố Duyệt Oánh khá là rộng rãi, chẳng mấy ngày Duyệt Oánh đã đưa cho tôi một thẻ atm: “Phần trăm hoa hồng của cậu đây. ” Tôi không thể nhận, Duyệt Oánh không khách khí nhét vào tay tôi: “Ngố ạ! Cái này là vì cậu còn chạy đi nhờ vả gã cầm thú kia, đừng nghĩ tớ không biết cậu tủi thân thế nào.
28 Tôi về trường, đáp chuyến xe bus trạm dừng ở cổngNam, khoảng đường đó 2 bên toàn là nhà cao tầng, giữa sắc đêm bầu trời có vô số ánh sáng màu sắc lạnh, đều là những biển hiệu quảng cáo của đủ các thể loại công ty trong trường.
29 Phong cảnh tựa như năm nào Lúc ký tên tôi có ngừng lại trong giây lát, hướng mắt ngóng nhìn người đàn ông cách tôi chẳng mấy gang tấc. Anh dường như buông lơi ngồi trên ghế sô pha, nhưng rõ ràng đầu óc để đâu đâu, mắt nhìn ngắm ngoài cửa số, trái tim càng không biết đang phiêu dạt đến nơi nào.