41 Đem lo lắng của Thiên Nguyệt Thiên Ngọc thu trong mắt, Thiên Nguyệt Triệt giật giật khóe miệng: “Đàn, bổn điện hạ cũng đói bụng, báo cho trù phòng chuẩn bị điểm tâm.
42 “Tiểu điện hạ, làm sao bây giờ?” Đàn mặc dù hiểu chuyện, nhưng đụng phải tình cảnh như thế không khỏi sợ. “Đàn, thả lỏng, xà là sinh vật nhạy cảm, nó sẽ theo tâm tình của người mà biến hóa, cho nên thả lỏng.
43 Bên này ồn ào khiến thị vệ tuần tra chú ý. “Bên kia là người nào?” Bọn thị vệ rút ra kiếm trong tay vây quanh. Song rất nhiều người đối với Thiên Nguyệt Triệt đều là xa lạ.
44 Thiên Nguyệt Thần vén chăn bông lên, đem tiểu đông tây hôn mê trên giường ôm vào trong ngực của mình, ở trước mắt bao người trên người Thiên Nguyệt Triệt chỉ còn lại khỏa y phục đơn bạc.
45 “Bệ hạ, nô tài đã bày kết giới. ” Nặc Kiệt lớn tiếng thét lên. Cho đến giờ phút này y sư ở đây mới hiểu được vì sao Nặc Kiệt được bệ hạ tín nhiệm, vì sao hắn lại làm hoàng cung đại tổng quản, cũng không phải vì hắn chỉ là đơn thuần lớn lên từ nhỏ cùng bệ hạ.
46 Đến quá nửa đêm, sau khi mê man Thiên Nguyệt Triệt tiêu hóa sức mạnh, thân thể trở nên dễ dàng hoạt động. Mông lung mở mắt, tay nhỏ bé sờ sờ bên trái thân thể, nhưng sờ thế nào cũng không tới thân thể ấm áp kia, phụ hoàng đâu? Xoay người quả nhiên không thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Thần.
47 Thị vệ nhìn hài tử trước mắt tựa như như tinh linh dưới ánh trăng: “Tiểu điện hạ thứ tội. ” Thị vệ biết người trước mặt có thể làm cho tâm phúc nhất của bệ hạ – Nặc công công đặt ở trong lòng, tự nhiên phải cẩn thận.
48 Thiên Nguyệt Thần hôn ôn nhu, cho dù khát vọng thị huyết cùng dục vọng thân thể muốn đánh sâu vào lý trí của hắn, nhưng thời điểm hắn hôn Thiên Nguyệt Triệt vẫn cẩn cẩn dực dực.
49 Thiên Nguyệt Triệt mê mang mở mắt, trời đã sáng sao? Nhưng là, nơi này là chỗ nào? Bố cục ưu nhã không giống Kim Long điện hoa lệ, nhíu nhíu mày, mới nhớ tới hết thảy ngày hôm qua, trên mặt đỏ ửng.
50 Lúc chủ nhân của đôi chân ngắn mang giày da dê hắc sắc xuất hiện ở trước mặt hắn, ảnh vệ tê liệt, thân là ảnh vệ mà thất trách, ảnh vệ của bệ hạ không cần vì mình tìm lý do che dấu khuyết điểm.
51 “Mặc dù ta không rõ ràng lắm mẫu thân của ta tới từ nơi nào, mà mẫu thân cũng chẳng bao giờ nói với ta, nhưng ta biết mẫu thân của ta tới từ dị giới, lúc ta còn rất nhỏ mẫu thân luôn nhìn về phía bầu trời xa xa, lúc đó ta cũng không hiểu, sau này ta biết mẫu thân thông qua bầu trời tưởng niệm cố quốc của nàng.
52 “Lão đầu thay đổi cuộc đời của ngươi?” Thiên Nguyệt Thần đau lòng ôm hài tử vào trong ngực, hắn có thể cảm giác được lúc Triệt nhi nói đến lão đầu kia có một tia tôn kính.
53 Xế chiều, Thiên Nguyệt Thần xử lý sự vụ ở ngự thư phòng, Thiên Nguyệt Triệt không có việc gì ngồi hóng gió trong viện ở Kim Long điện, bỗng nghe thấy thanh âm “Nhảy nhảy”.
54 Thiên Nguyệt Triệt biết Thiên Nguyệt Thiên Kỳ đang đánh giá hắn, mà hắn cũng không nói gì, mặc cho Thiên Nguyệt Thiên Kỳ đánh giá. Nhưng từ ngày hiếu lễ, Thiên Nguyệt Triệt biết đại ca trên danh nghĩa này của hắn phi thường không đơn giản, khí chất ôn hòa nhìn như rất dễ thân cận với mỗi người, song trong lòng đối với tất cả mọi người chẳng thèm ngó tới.
55 “Đủ rồi… Có người tới… A…. ” Tiếng nói đặc biệt của thiếu niên tựa hồ sắp đến cao trào, lại cất dấu kích thích sợ bị phát hiện. Thiên Nguyệt Triệt đến gần bụi cỏ thì ngừng lại, đôi môi đỏ tươi nở nụ cười nhạt.
56 “Ngươi nói cái gì?” Thân ảnh trên giường có chút sửng sốt, thế nào cũng không nghĩ được chuyện xảy ra như vậy. “Những câu thuộc hạ nói là thật, nơi cuối cùng dữu thử đi vào là Cẩm Hoa Cung, nghĩ đến Cẩm Hoa Cung là chủ tử… là tẩm cung của Cẩm phi nương nương, thuộc hạ không tiện đi vào, hơn nữa….
57 Cửa ngự thư phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Thiên Nguyệt Triệt để cho Đàn Thành chờ ở bên ngoài. Thân ảnh nho nhỏ rảo bước tiến lên cánh cửa. Thiên Nguyệt Thần từ trên thư trác ngẩng đầu, nhìn thấy người tiến vào là bảo bối của mình, mục mâu sắc bén nhất thời ôn nhu, đẩy cái ghế đứng dậy đem Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong ngực của mình.
58 “Không… Ngô… Ngô…. ” Thiên Nguyệt Triệt liều mạng lắc đầu, song từ trước đến giờ Thiên Nguyệt Thần bá đạo đã quen với sự kháng nghị của tiểu đông tây trong ngực.
59 Đại môn Ma học viện, sáng sớm, năm lão đầu đã đứng đợi phía ngoài. Hài… Tiếng than thở sau áp đảo tiếng than thở trước. Cứ tưởng rằng kể từ khi bệ hạ rời khỏi nơi này cuộc sống của bọn hắn sẽ yên tĩnh trở lại, không ngờ tới lúc này bệ hạ nổi hứng đưa tiểu điện hạ tới đây.
60 Hắc y lão đầu hừ lạnh một tiếng đi tới nội viện. Tầm mắt thâm thúy của Thiên Nguyệt Triệt liên tục theo sau bóng lưng hắc y lão đầu, trong lòng không khỏi suy nghĩ: chẳng lẽ mình bị ghét, hay là lão đầu nhìn thấu ý nghĩ của mình? Bất kể là người trước hay là người sau, Thiên Nguyệt Triệt tin tưởng nơi này không có một người đơn giản, bao gồm cả bốn lão đầu vây bên cạnh hắn lúc này.